Hôm nay,  

Thơ Thơ

28/10/200200:00:00(Xem: 5754)
Cần Thiết

Khi anh bệnh là có em bên cạnh
Ấp yêu nỉ non thánh thót ngọt bùi
Ôi quý hóa thấy nụ cười nhí nhaœnh
Anh quên đời ngắm nhân aœnh em vui.

Khi anh lạnh, caœm ho, rồi sổ mũi
Là có em tới an uœi dịu dàng
Như ấm lại với hương tình gần gũi
Đeo vớ, xức dầu, cặm cụi hoœi han.

Khi anh khát em mang đầy đuœ nước
Ôi còn ai chịu săn sóc cho bằng
Em tự nguyện như nợ từ kiếp trước
Hay dỗ dành lúc anh gặp khó khăn.

Đầy đuœ thứ từng bữa ăn giấc nguœ
Anh cần gì là luôn có em bên
Được như thế thật quá chừng đầy đuœ
Chẳng biết làm sao nói chuyện đáp đền.

Anh đã gặp thiên đường nơi hạ giới
Còn đâu hơn mà mơ ước hỡi trời
Từng phút giờ em vẫn thường chờ đợi
Trọn vẹn ân tình ngào ngạt thaœnh thơi.

Em cần thiết cho đời anh lắm chứ
Nếu như mà phaœi cách biệt đôi ta
Thì lấy ai để đêm ngày tình tự
Ôi có em là có caœ mặn mà.

Phạm Tình Thơ

*

Tự Tình

Bóng mai, chân mộ hai hàng
Nụ già đã nhuỗm, xác phàm sao tươi"
Chiều hôm thiếu phụ khóc ngồi
Như hồn vọng tươœng những lời nhân gian.

Bàn tay đau giá vì anh
Đã nương ngón nhẫn, dỗ dành mau ngoan
Đầu thu, suối tóc thơm ngàn
Con trăng ươn lạnh cũng bàng hoàng reo.

Đàn trầm, cung bậc nổi trôi
Áo chàng Tư Mã lệ rơi ướt đầm
Đi về, chợt nhớ bâng khuâng
Tiếng nàng ca kỹ bên sông vọng buồn.

Hồi chuông uœ nóc giáo đường
Con chim nhaœ hạt vô thường bay đi
Trời xanh khoác áo từ y
Có hay cánh bướm vô vi trơœ về"

Phạm Quang Ngọc

*

Sâm Biển Yêu

Yêu nàng
Ta rớt mất tim
Mất râu
Mất tóc
Cõi lòng biển xanh
Bao la
Mây trắng xây thành
Ta như sâm biển
Yêu nàng
Ngo ngoe.

Anh Hạ (Melbourne)

*

Gặp Bạn

Kính tặng Hội Cao Niên Marrickville nhân ngày 4.10.02 tham quan ACT

Mừng vui được bạn đến tham quan
Coœ lạ, hoa thơm thoaœng gió ngàn
Hồ sâu nước bạc in trời thắm
Tình nghĩa đồng hương quý vô vàn.

Ô hay gặp bạn ngày vui ngắn
Bịn rịn trong lòng ánh chiều tà
Nắm tay cùng hẹn ngày gặp lại
Hờ hững trời cao cụm mây tan.

Triệu Nam

*

Đau

Vì đâu
nghiêng ngưœa sơn hà
Đất đai bán khuất
ngậm ngùi xót xa
Hoœi người
dân Việt thương đau
Nam Quan Baœn Dốc
bây giờ nơi đâu

Nỗi đau nào
tự thôi nôi
Từ trong quá khứ
tràn bờ tương lai
Ai người
dân Việt xa xôi
Hiện thân tu hú
lưu vong xứ người

Vân Lam

*

Trò Chơi Cút Bắt

Trò chơi cút bắt mười lăm
Em đây nhắm mắt đếm thầm một trăm
Bạn bè chạy trốn biệt tăm
Vườn trưa sân nắng tiếng thầm cuœa cây
Vườn trưa vệt nắng đong đầy
Nắng soi khắp lối cho bầy treœ thơ
Đứa thì núp bụi, núp bờ
Bụi tre, bùm sụm trong lùm giậu thưa
Đứa thì trèo ngọn khế cao
Kiến vàng đái mắt tuột cào rách da
Vô lùm gặp rắn khóc la
Mặt mày tái mét, xin tha một lần
Em lo tìm kiếm quanh sân
Tìm anh không thấy bâng khuâng mặt buồn
Trò chơi cút bắt chìm luôn
Em tìm anh trốn một đời mất nhau
Vườn trưa, sân nắng hôm nào
Giờ đây đã mấy mươi năm không về
Bóng anh biền biệt sơn khê
Biết em còn nhớ mà về vườn xưa
Có tìm vệt nắng ban trưa
Trò chơi cút bắt xong chưa còn tìm


Tình em còn giữ trong tim
Một thời thơ dại đã chìm tháng năm
Mới đây đã mấy mươi năm
Một đời dâu bể vết trầm trong ta.

Vĩnh Hòa Hiệp

*

Kiếp Sau

Em về đã mấy mùa trăng"
Hồn ta phiêu bạt, thân quằn quại đau.
Lạnh như hai cực địa cầu,
Buồn như phiến đá chìm sâu biển đời.
Tơ duyên ai dệt nưœa vời,
Kiếp này lỗi hẹn, hẹn người kiếp sau.

T.T.Đ.Mai

*

Thơ thăm bạn Vĩnh Thọ & Hoàng Tâm

Nóng lòng trông đợi: an lành.
Vui lên hai bạn: Vĩnh - Hoàng phước an!

Đường lên Bách Tuế chẳng xa vời
Chúc bạn an nhàn đón xuân tươi
Duyên nợ họa thi đều gắn bó
Thơ văn, tấu khúc bạn không rời!

Bút hoa bạn dệt ...tranh hoài cảm
Tiếng đàn bạn dạo ru hồn ơi!
Nhớ lại dư âm ... tình điệp điệp
Tài năng giữ mãi ...sáng ngời ngời

Dù cho xa cách trùng dương
Tháng năm nhớ bạn, vấn vương tấc lòng.
Nhớ tiếng nói nhớ bóng hình
Tỳ bà réo rắt chúng mình ngất ngây
Nhớ thơ, gác bút phút giây,
Nhớ lại tiếng bạn... đâu đây ngỡ là
Mang mang một khoảng trời xa
Ước gì gặp lại: một nhà hàn huyên!
Vần thơ dài đặc triền miên
Chữ tràn lên giấy; chữ nguyên trong lòng.
Tiếng thơ: tôi , bạn chờ mong
Bạn về điệu lý... bên tề, bên ni
Vui cùng trăng nước Sydney
Bạn bè thân thiết, Tộc Hoàng luyến lưu!
Quế, Hoè xinh đẹp diệu kỳ.
Thanh Tương chúc bạn: xuân thì yên vui.

Thanh Tương

*

Cái Quên Cái Nhớ

Ta gặp lại em, chút ngỡ ngàng
Hình như em khéo bảo thời gian
Cho màu xanh tóc đừng phai nhạt
Và giọng nói cười vẫn rất ngoan.

Ta ngắm nhìn em trong khoảnh khắc
Tìm qua nhịp thở của không gian
Xem còn âm hưởng lê thê ấy
Từ cuộc tình thơ đã hạ màn"

Quên đi, em nhé, hai dòng chảy
Trang lứa song song, chẳng hẹn hò
Sao vào chung bến, ra chung biển"
Thôi, cứ trao nhau những hững hờ.

Quên đi, em nhé, chút tình riêng
Một phút chôn vùi những bạc đen
Một phút tung hê tình dốc ngược
Gọi nhau vào giấc ngủ bình yên.

Xin nhớ ta còn nợ áo cơm
Còn nơi Quê Mẹ vạn thằng bờm
Đói xôi không quạt mà trao đổi
Giành miếng ăn quanh đống rác buồn.

Nhớ còn vô số ước mơ xanh
Từ lớp trẻ thơ tuổi học hành
Vô số mầm non tìm chữ nghĩa
Chờ mong gì ở lớp cha, anh"

Lưu Thái Dzo

*

Tình Nồng

Giờ nầy em đã ngủ say
Nhưng anh thương nhớ, từng giây đợi chờ
Em say giấc ngủ nằm mơ
Anh đang trao tặng bài thơ ân tình
Em cười duyên dáng thật xinh
Đôi môi mọng đỏ, dáng hình thon thon
Ôm em anh tặng nụ hôn
Hỡi người đã chiếm tâm hồn của anh
Trăm năm duyên nợ sắp thành
Muôn thương ngàn mến của anh tặng nàng
Tình em hơn ngọc hơn vàng
Anh đang say đắm mênh mang trong lòng
Yêu em tha thiết mặn nồng
Ngàn năm anh vẫn một lòng thủy chung
Em ơi anh đợi tương phùng
Dẫu cho cách núi ngăn sông vẫn chờ
Yêu em anh viết thành thơ
Em là thi hứng, mộng mơ suốt đời
Yêu em nhiều lắm em ơi,
Làm sao tả hết bằng lời cho em
Yêu ngày không đủ, yêu đêm
Kiếp trước chưa đã, yêu thêm kiếp này
Em làm ngây ngất mê say
Hôm nay anh đợi, ngày mai anh chờ

Tân Văn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.