Hôm nay,  

Nội Tuyến

21/06/201400:00:00(Xem: 3231)
Tôi thích nhất chuyện Hán Sở Tranh Hùng vì tài điều binh khiển tướng của Phá Sở Đại Nguyên Nhung Hàn Tín cũng như quân lệnh rất nghiêm của ông. Tôi đọc sách nầy đã hơn 40 năm cho nên những chi tiết tôi không thể nhớ hết và tôi có thể nhớ sai.

Hớn Bái Công đóng quân ở Bành Thành, một địa điểm được bao bọc bởi những dãy núi cao chớm chở. Nhà Vua cho xây sạn đạo là một loại cầu ván đi xuyên qua thung lũng để vào ra Bành Thành. Đây là trục lộ duy nhất thông thương với thế giới bên ngoài, và vì thế Hạng Võ không thể nào tiến quân đánh chiếm Bành Thành được.

Khi Hàn Tín về đầu quân với Hớn Bái Công, một hôm ông ta cho lệnh đốt sạn đạo, thế là Hạng Võ vuốt râu cười ha hả vì muốn xây lại sạn đạo phải mất ít nhất 5 hay 10 năm nữa mới hoàn thành.

Cũng một hôm, Hàn Tín ra lệnh cho một vị tướng dắt 3,000 quân gồm những người lính què quặt bịnh hoạn, yếu đuối và hạn cho một năm phải xây cho xong sạn đạo. Vị tướng nầy cùng các hàng chỉ huy thật hung ác. Chúng đánh đập, hành hạ binh sĩ không tiếc tay, chưa kể đến ăn uống cũng thiếu thốn. Lần hồi số binh sĩ nầy trốn dần dần ra được tới thành Chương Dương của Hạng Võ ở phía ngoài của Bành Thành. Số binh sĩ còn lại chẳng được bao nhiêu, lại phải làm thật vất vả thế cho những người đã trốn, lại bị hành hạ nhiều hơn, cho nên số lượng binh sĩ càng ngày càng trốn đi nhiều hơn.

Họ ra đầu thú với vị Tướng chỉ huy thành Chương Dương và mắng nhiếc Hàn Tín không tiếc lời. Họ báo cáo rằng: từ ngày tên Hàn Tín về làm nguyên soái cho Hớn Bái Công, anh ta tỏ ra hống hách, ỷ thế cậy quyền, không coi ai ra gì. Sạn đạo bị cháy mà hắn ta ra lệnh cho những người què quặt, bịnh hoạn như chúng tôi một năm phải làm lại cho xong. Chúng tôi bị hành hạ khổ cực trăm điều, chịu không nổi, chúng tôi đành phải ra đầu thú với Tướng Công ( tức là vị tướng chỉ huy của thành Chương Dương ).


Rồi một ngày đẹp trời nọ, vị tướng chỉ huy ba ngàn quân của Hàn Tín cũng trốn luôn ra gia nhập vào thành Chương Dương. Hạng Võ sướng quá luôn cười ha hả. Thế nầy ta có thể yên chí trong 5 hay 10 năm nữa.

Duy chỉ có Hàn Tín là biết được một lối đi bí mật xuyên qua thung lũng để ra ngoài những dãy núi chớm chở. Sau một thời gian huấn luyện binh sĩ thuần thục, tinh nhuệ. Một đêm, Nguyên Soái Hàn Tín âm thầm dắt đại hùng binh ra ngoài Bành Thành, sáng hôm sau đã dàn quân trước thành Chương Dương thì đã thấy trên thành treo cờ của Hớn Bái Công rồi. Sách nói rằng Hàn Tín lấy được thành Chương Dương không tốn một mũi tên.!!!

Thế là tướng và quân sĩ Hạng Võ bị nội tuyến. Ba ngàn quân sĩ què quặt, bịnh hoạn của Hớn Bái Công đã đóng vai khổ nhục kế. Vị Tướng Chỉ Huy ba ngàn quân què quặt nầy là Tướng tâm phúc của Hàn Tín, đã nhận mệnh lệnh mật đem quân sĩ đi xây sạn đạo, và làm kế cho binh sĩ trốn đi đầu thú với phe Hạng Võ. Để rồi chính những binh sĩ nầy đã treo cờ Hớn Bái Công và mở cửa thành cho quân của Hàn Tín vào.

Miền Nam chúng ta cũng đã bị nội tuyến hầu như ở tất cả mọi nơi, kể cả tôn giáo, văn nghệ, ngay cả phủ Tổng Thống cũng bị Huỳnh văn Trọng là cố vấn của Tổng Thống, làm nội tuyến. Thành ra chúng ta phải mất nước!

Lịch sử thường được lập lại nhiều lần. Những người lãnh đạo của ta hình như chưa thuộc những bài học nầy. Chỉ có những minh quân cai trị dân và coi dân như con mới có thể làm cho đất nước được giàu mạnh, phú cường. Hãy nhìn xem một Nam Hàn, Đài Loan, Tân Gia Ba.. Họ là những con rồng Dông Nam Á. Người Việt chúng ta rất thông minh, chịu khó, tại sao chúng ta không bằng họ?

Hỏi tức là đã trả lời rồi vậy.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Westminster (Bình Sa)- - Tại Hội trường báo Việt Mỹ tại số 14190 Beach Blvd, Westminter, CA 92683 vào lúc 5:00 chiều thứ Tư, ngày 16 tháng 10 năm 2019 một buổi họp báo đã diễn ra với sự tham dự của một số các cơ quan truyền thông, một số đại diện các hội đoàn, đoàn thể, Ban Tù Ca Xuân Điềm…
Có hàm răng và nướu khỏe mạnh là quan trọng đối với sức khỏe tổng quát. Tuy nhiên, càng lớn tuổi, người ta càng dễ bị bệnh về nướu và những bệnh khác về răng miệng.
Santa Ana (Bình Sa)- - Tại hội trường Trung Tâm Công Giáo Việt Nam 1538 N. Century Blvd. Santa Ana, CA 92703 vào lúc 11: 30 sáng thứ Sáu ngày 18 tháng 10 năm 2019, Hội Đồng Liên Tôn Việt Nam tại Hoa Kỳ đã tổ chức buổi họp báo với sự tham dự một số các cơ quan truyền thông, một số đại diện hội đoàn, qúy vị nhân sĩ cùng một số đồng hương.
Tấm hình của nhiếp ảnh gia Nick Út chụp “Em Bé Napalm” cách nay 50 năm đã được bầu chọn là bức ảnh đã làm “thay đổi thế giới” trong nửa thế kỷ qua
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Nó đi laị lồng lộn trong phòng, đụng đâu đá đó chán bèn nằm ườn trên giường, lăn lộn rồi kéo mền trùm kín đầu..
Trương Ba, tuổi còn trẻ, lại giỏi tài đánh cờ tướng, tiếng tăm bay tới bên Tàu. Lúc bấy giờ, bên Tàu có ông Kỵ Như cũng nổi tiếng là vua cờ, nghe danh Trương Ba, bèn qua Việt nam, tìm tới Trương Ba để thi tài cao thấp.
Thành Cổ Loa bây giờ còn gì? Vẫn còn đứng vững sau hơn hai ngàn năm? Thực ra là điêu tàn, những vẫn còn đủ để kinh doanh du lịch.
Cũng như thời gian bà con ta đã từng sống với ngục tù Cộng Sản, các nạn nhơn của chế độ Cộng Sản – một chế độ coi thường nhơn quyền, coi thường tình thương nhơn loại, nên chế độ đối đãi người tù thường đặt vào hạng chót.
Trước thềm tái đàm phán Chiến tranh Thương mại thư 13, vào ngày 11/10/2019, Báo Le Monde một tờ báo lớn nhứt nhì của Pháp ngày 08/10/2019 tóm tắt tình hình kinh tế hai nước từ khi xảy ra chiến tranh thương mại song phương.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.