Hôm nay,  

Trở Về

21/06/201400:00:00(Xem: 3864)
Sau khi Hương theo đoàn tỵ nạn sang Mỹ, thì gia đình Hương gặp cơ may ông chú đi Pháp đã để lại căn nhà tương đối khang trang và gia đình Hương có dịp từ Huế vào ở hẳn Sài Gòn sinh sống…

Hương nghe Huyền báo tin xấu về vụ mồ mã Hùng chôn ở Nghĩa Trang Biên Hòa sẽ bị san bằng, nàng vội bay về nước, trước thăm gia đình sau lo vụ dời mồ cho người yêu cho trọn đạo phu thê…

Bước xuống máy bay Hương Hoa thấy bộ mặt các thành phố thay đổi rất nhiều, xe cộ chạy như mắc cửi, nhưng mạnh ai nấy chạy không có qui cũ chi cả...Hoa không dám ngồi trên xe Honda cho người thân chở đi đâu...Đi đâu cũng gọi taxi, không phải Hoa theo kiểu “trưởng giả học đòi làm sang” mà nàng thấy xe chạy xuôi ngược vun vút mà thấy chóng mặt, muốn té xỉu xuống đất, ngồi không vững trên yên xe...Nàng nghe đâu nạn cướp giật xách tay khiến nạn nhân nhẹ lắm cũng trầy trụa máu đổ thịt rơi...có khi nặng toi mạng như chơi! Khi băng qua đường mạnh xe xe lao, mạnh người người băng...

Có khi Hương cảm thấy ngượng chín người như bà nhà quê ra tỉnh rụt rè, dớn dát nhìn ngược nhìn xuôi thấy mà mắc cở với người xung quanh...Có người thương tình cầm tay cho qua đường, qua bên kia đường như gánh nặng ngàn cân được nhắc xuống.

Đi đâu Hương cũng ngụy trang áo bà ba, quần đen, nhưng rồi người chung quanh cũng nhận ra nhân dáng Việt kiều sợ sệt cái không khí xô bồ của XHCN...Hương tự nghĩ:

- Mình không hoang phí, để dành tiền cho bạn bè người thân qua cơn đói khổ!...

Nghe đâu đa số dân nghèo bữa đói bữa no, nhưng cán bộ lãnh đạo, giới tư bản đỏ, dân mánh mung... xài tiền như nước, họ uống một chai rượu 5,7 trăm đô là thường, bàn tiệc thết đãi mánh mung vài ngàn đô; còn có khi vài chục ngàn như chơi!...

- Bên chị có ai dám đi xe bạc triệu không! Ở đây ta dám chơi lắm chị ơi! Huyền cười nụ thì thầm với Hương...

- Chị đi mấy chục năm nay, trở về thấy sầm uất quá! Chợ búa khang trang to lớn quá!...

- Chính quyền sắt máu này nói là làm, dẹp là dẹp, không nhân đạo khóc lóc mà được mô! Thấy người ta chết đói nằm hả mồm ra thì xúc mang đi, không van xin gì được...Ngay cả nhà trên sông rạch họ bảo dẹp để làm sạch thành phố là dân răm rắp nghe theo, không dám khiếu nại, biểu tình gì cả...Huyền lại thì thầm to nhỏ...

- Bên đó chị nghe radio, đọc báo biết cán bộ nhà nước CS thu mua đất nhà ruộng vườn người dân giá rẻ mạt rồi đem chia chát cho đám quyền hành làm nhà cửa tư riêng. Kẻ quyền thế đắp cống rãnh xây nhà cao chọc trời, khi trời mới mưa nước không thoát khiến đường ngập lụt tùm lum...Tham nhũng tràn lan, tiền nước ngoài viện trợ cứu đói, cứu thiên tai bão lụt chia cho dân ít mà lọt vào túi đảng viên gấp bội. Nạn xây cầu, chung cư cao ốc... lại ăn chận vật liệu cho nhà rung rinh, cầu sập chết dân oan, ai xử đây! Ngày nay sau mấy chục năm hàng ngàn cán bộ Đảng trước kia đi đôi dép râu, nay có đến bạc triệu bạc tỉ đô đem ra nước ngoài gởi. Họ còn cho con cháu du học, mua nhà, mua xe loại sang trả tiền mặt một lúc...Rồi lại cá độ bóng đá đến bạc triệu đô la chứ không phải tiền đồng Việt Nam...

Mấy mươi năm dân Việt mình khốn khổ,
Đám chóp bu Cộng Sản quá giàu sang.
Triệu phú phương tây họ sánh ngang hàng,
Nên cá độ ăn thua tiền bạc triệu
.
Muốn có tiền, họ thẳng tay sách nhiễu,
Làm dân nghèo thấp miệng khổ thêm thôi!
Vểnh mặt ta đây giàu nhứt đời rồi!
Nhờ đục khoét, và chúa trùm biển thủ.
.
Hành động thế kia, ác hơn dã thú,
Trau chuốt mỹ từ”đầy tớ nhân dân”.
Biến chủ nhân nghèo khổ gấp vạn lần,
Để đầy tớ hóa thân thành tỷ phú!...
.
Giải phóng thành công, chủ không chiếu ngủ,
Cách mạng được rồi, chủ phải trắng tay!
Nghĩ cuộc đời sao quá đắng cay?!
Người làm chủ bị cùm chân đến chết?!...

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Westminster (Bình Sa)- - Tại Hội trường báo Việt Mỹ tại số 14190 Beach Blvd, Westminter, CA 92683 vào lúc 5:00 chiều thứ Tư, ngày 16 tháng 10 năm 2019 một buổi họp báo đã diễn ra với sự tham dự của một số các cơ quan truyền thông, một số đại diện các hội đoàn, đoàn thể, Ban Tù Ca Xuân Điềm…
Có hàm răng và nướu khỏe mạnh là quan trọng đối với sức khỏe tổng quát. Tuy nhiên, càng lớn tuổi, người ta càng dễ bị bệnh về nướu và những bệnh khác về răng miệng.
Santa Ana (Bình Sa)- - Tại hội trường Trung Tâm Công Giáo Việt Nam 1538 N. Century Blvd. Santa Ana, CA 92703 vào lúc 11: 30 sáng thứ Sáu ngày 18 tháng 10 năm 2019, Hội Đồng Liên Tôn Việt Nam tại Hoa Kỳ đã tổ chức buổi họp báo với sự tham dự một số các cơ quan truyền thông, một số đại diện hội đoàn, qúy vị nhân sĩ cùng một số đồng hương.
Tấm hình của nhiếp ảnh gia Nick Út chụp “Em Bé Napalm” cách nay 50 năm đã được bầu chọn là bức ảnh đã làm “thay đổi thế giới” trong nửa thế kỷ qua
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Nó đi laị lồng lộn trong phòng, đụng đâu đá đó chán bèn nằm ườn trên giường, lăn lộn rồi kéo mền trùm kín đầu..
Trương Ba, tuổi còn trẻ, lại giỏi tài đánh cờ tướng, tiếng tăm bay tới bên Tàu. Lúc bấy giờ, bên Tàu có ông Kỵ Như cũng nổi tiếng là vua cờ, nghe danh Trương Ba, bèn qua Việt nam, tìm tới Trương Ba để thi tài cao thấp.
Thành Cổ Loa bây giờ còn gì? Vẫn còn đứng vững sau hơn hai ngàn năm? Thực ra là điêu tàn, những vẫn còn đủ để kinh doanh du lịch.
Cũng như thời gian bà con ta đã từng sống với ngục tù Cộng Sản, các nạn nhơn của chế độ Cộng Sản – một chế độ coi thường nhơn quyền, coi thường tình thương nhơn loại, nên chế độ đối đãi người tù thường đặt vào hạng chót.
Trước thềm tái đàm phán Chiến tranh Thương mại thư 13, vào ngày 11/10/2019, Báo Le Monde một tờ báo lớn nhứt nhì của Pháp ngày 08/10/2019 tóm tắt tình hình kinh tế hai nước từ khi xảy ra chiến tranh thương mại song phương.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.