Hôm nay,  

Tns Mccain: Từng Tìm Cách Tự Tử Trong Tù Csvn

13/08/199900:00:00(Xem: 9860)
WASHINGTON (NYP) — Theo báo New York Post thì trong cuốn sách sắp tới đây, nghị sĩ John McCain sẽ nói về việc nhiều lần ông đã toan tự tử trong khi bị cộng sản bắt cầm tù.
Trong cuốn hồi ký “Faith of My Fathers” sẽ xuất bản vào tháng tới đây, nghị sĩ McCain cho biết rằng “thất vọng vì chẳng có được một sự giảm bớt nào về sự đau đớn và sự tra tấn sắp tới, và sợ cái phút mất hết danh dự gần kề, tôi đã toan tự tử”.
Nghị sĩ McCain là một chính khách độc lập, được xem như ứng cử viên Tổng Thống có hạng, nói rằng ông đã đứng trên một thùng rác lật ngược lại và toan dùng giây làm bằng cái áo sơ mi để treo cổ mình nhưng đã bị một lính canh chận lại.
Nghị sĩ McCain viết rằng trong khi ông thắt cái vòng với cái áo sơ mi và tròng nó vào cổ mình thì người lính gác nhìn thấy cái sơ mi qua cửa sổ. Anh ta kéo ông ra khỏi cái thùng và đánh ông.

Ông cũng cho biết là một lần nữa ông cũng toan tự tử, nhưng một lính gác thấy tôi lục lọi trong đống thùng, kéo tôi ra và đánh tôi. Ông nói: “Tới ngày thứ tư thì tôi bỏ cuộc”.
Nghị sĩ McCain là một phi công của hải quân, có nhiều huy chương đã bị CS bắt giam trong 5 năm trong thời kỳ chiến tranh vì phi cơ ông bị bắn rơi. Ông đã bị lính gát đánh ông tới gãy xương và bắt ông phải viết một bản “tự kiểm lạ lùng” nói rằng: “Tôi là một tên da đen tội lỗi, và tôi đã làm những việc của một phi công”.
Mặc dù bị các lính gác đánh đập nặng nề, nghị sĩ McCain cũng đã từ chối được thả sớm để có thể ở lại với các chiến hữu của ông.
Những câu chuyện kinh khủng của ông nói về Việt nam được nhiều người biết nhưng câu chuyện ông tự tử ít ai biết tới.
Trong một cuộc phỏng vấn của tác giả Robert Timberg về một cuốn sách trước đây “The Nightingale’s Song,” nghị sĩ McCain đã đề cập tới các mưu toan tự tử của ông.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi cùng tử đến đây, mùa hạ chưa qua, mùa thu chưa đến. Lá trên cành còn xanh màu lộc biếc. Những cây tùng già cỗi được cắt xén bao lần, vẫn kiên trì chan nắng giữa công viên.
Vụ nổ súng hung hăng tại West Texas hôm Thứ Bảy đã làm 7 người thiệt mạng, theo cảnh sát cho biết hôm Chủ Nhật.
Việc Cộng Đồng Việt Nam Vùng Washington, DC, Maryland, và Virginia thách thức ông Nguyễn Phú Trong đối thoại với Cộng Đồng trong chuyến viếng thăm Hoa Kỳ sắp tới, biết đâu cuộc cách mạng sẽ xảy ra sớm hơn và ôn hòa hơn.
bao nhiêu hậu duệ của người Việt tị nạn, vừa sinh ra không được thừa nhận quốc tịch và hưởng những ưu đãi dành cho công dân Hoa Kỳ? Bao nhiêu hậu duệ trong độ tuổi vị thành niên không được “ăn theo” cha mẹ, khi cha mẹ vừa nhập tịch Hoa Kỳ, mà phải chờ đến 18 tuổi để thi quốc tịch, thì suốt trong những năm trung học hay đầu đại học không có quốc tịch thì bao nhiêu ưu tiên cho công dân Hoa Kỳ đến trường sẽ không tới tay họ.
Anh đến Sơn La rồi ở lại Bạn bè sau đó cũng về Nam Chiều nay trở lại tìm anh đó Chớp mắt qua rồi mấy chục năm Cây sao cổ thụ giờ đâu mất Còn chỉ mênh mông sắn phủ đồi Cách ngã ba nầy trăm rưởi thước Mồ hoang viễn xứ lạnh mưa rơi
Nguyễn Phú Trọng hãy trả lời công khai trên công luận để nhân dân biết: Nên học tập tư tưởng, đạo đức và phong cách nào của HCM? Chả lẽ cứ theo Bác mở “đũa thần“ Marx-Lenin đã bị lịch sử vất vào sọt rác ra làm tiếp
Muốn giải quyết tình trạng Biển Đông, cần có hậu thuẫn của toàn dân và nếu có sức mạnh toàn dân sẽ được thế giới ủng hộ thì TBT Nguyễn Phú Trọng phải vứt cái “kim cô” trên đầu ĐCSVN. Vứt một cách khéo léo và luật quốc tế sẽ giúp VN lấy lại thăng bằng trong quan hệ với TQ, không phải quan hệ anh - em mà là quan hệ giữa hai quốc gia
Tháng tám, trời tây ! Với những thằng ở xứ tây lâu như thằng tui, tháng 8 tây là đang còn trong Hè nóng bức. Nhưng tại sao, trong tuần qua, khi nhìn lịch thấy tháng 8 tuy tây – en plein mois d’Août- nhưng vì thấy ngày 23 … bổng sực nhớ đến bài ca bắt đầu bằng « Mùa Thu rồi, ngày 23... » từng nghe thời còn nhỏ, khi cùng cha mẹ đi tản cư ở vùng Tân trụ ? …
Trong ánh nắng mong manh của một buổi chiều, Bảo-Trân và Phong đều cảm thấy buồn buồn, không nói năng chi nữa, chỉ đi chầm chậm bên nhau, theo triền dốc, về hướng bờ Hồ-Xuân-Hương.
Thế là chúng tôi quyết định thăm viếng tiểu bang Arizona. Trong đó có Sedona. Ô, nhưng tại sao thăm viếng? Không ổn. Làm như thể là bà con thân thích lâu ngày không gặp nay phải đi thăm, hoặc là viếng người bạn trọng bệnh “thập tử nhất sinh”.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.