Hôm nay,  

Ngày Bức Tường Bá Linh Sụp đổ

13/11/201900:00:00(Xem: 6938)

Ngày 09 tháng 11 năm 1989 –  nhân dân Đức hai miền đã phá sập bức  tường Bá Linh. Một sự kiện lịch sử dẫn tới thống nhất nước Đức sau đó 11 tháng và một loạt  cách mạng lật đổ chế độ CS độc tài các nước Đông Âu và Liên Xô.

Ngày13/8 năm 1961 là ngày CS Đông Đức vào nửa đêm cho bộ đội dăng dây thép gai và xây gạch làm một bức tường rào chia cắt thành phố  lịch sử thân yêu của quốc gia dân tộc Đức ra hai miền Đông Berlin  với tây Berlin. Bức tường dài  hơn 160km. Sau đó CS Đông Đức nâng bề cao lên với bê tông cốt sắt cao 2 mét, rồi 3 mét vào năm 1970. Nhiều cư dân Berlin thức dậy vào buổi sáng 13/8  bỡ ngỡ, bàng hoàng thấy mình bị chia cắt với phía bên kia thành phố.

Bức Tường Bá Linh, bên Đông Đức CS gọi là “bức tường ngăn chận Phác xít” , và  bên Tây Đức tự do gọi là “bức tường ô nhục”.Chính Thống Mỹ R.Reagan của Mỹ vào ngày 12 tháng Sáu, năm 1987, đứng trước Brandenberg Gate, ông đã thách đố tổng thống Nga lúc đó là Michail Gorbachev, dẹp bỏ bức tường ô nhục của nước Đức. TT Reagan công bố: “Này Tổng Bí Thư Gorbachev, nếu ông mong muốn hòa bình, và thịnh vượng cho nước Nga cũng như cho toàn thể Đông Âu, nếu ông mưu cầu sự giải phóng, hãy đến cổng này. Ông Gorbachev, hãy mở cánh cổng này ra, Ông Gorbachev, hãy phá sập bức tường này.”

Dù không còn nữa bức tường đã ngăn cách  những đồng bào, một dân tộc, quốc gia, một lịch sử, một văn hoá thành hai chế độ chánh trị. Hàng năm bây giò nhân dân và chánh quyền Đức vẫn làm lễ tưởng niệm long trọng và cảm động. Có rất nhiều lý do để nhân dân và chánh quyến Đức thống nhứt làm cái việc đầy ý nghĩa này. Đó là bổn phận nhớ (devoir de mémoire), ôn cố tri tân để không cho một sai lầm hại dân, hại nước tái diễn.

Bây giờ nước Đức đã thống nhứt, cũng vào những ngày ấy của tháng 8, chánh quyền và nhân dân tổ chức lễ tưởng niệm “ cái ngày định mạng của lịch sử” như lời tuyên bố của Tổng Thống Liên bang Đức là Ô.Christian Wulff. Tổng Thống Christian Wulff đại diện cho nhân dân và chánh quyền nước Đức tưởng niệm 136 dồng bào đã chết trong khi vượt qua bức tường để tìm tự do. 136 người chỉ là con số chánh thức, tiêu biểu, con số thực theo lời Tổng Thống “ không ai biết được con số thực tế là bao nhiêu” nhưng thường thì cao hơn.

Ngoài lễ tưởng niệm, chánh quyền còn dành một phút mặc niệm lúc đúng ngọ,  mọi người cùng giữ im lặng trên con đường  Bernauer Strasse. Một con đường định mạng gồm nhiều nhà phần nội ô là thuộc Tây Đức nhưng phần hàng ba, mái hiên thì thuộc khu vực do Liên xô kiểm soát tức thuộc Đông Đức. Nhiều người phải nhảy qua cửa số trước khi quân đội CS lấp cửa sổ lại băng tường. Có một người Đức tên là  Ida Siekmann  rớt chết khi nhảy cửa sổ ở tầng ba qua khu Tây Bá Linh, vào ngày 22-8-1961, trở thành là nạn nhân đầu tiên của Bức Trường Bá Linh do CS Đông Đức xây.

Lịch sử sẽ không ích lợi nếu không giúp cho người ta nhớ để tránh tái diễn điều xấu và nhớ để phát huy điều tốt. Người Mỹ nhớ làm  lễ Tạ Ơn để tạ ơn Trời và ơn Người đã giúp những ngày đói lạnh đầu tiên ở Mỹ. Người Mỹ đem vào chương trình học sử  của  trung tiểu học để  thường xuyên nhắc nhớ cuộc Nội Chiến vì lý do nô lệ Da Đen thời Mỹ còn non trẻ, Con Đường Nước Mắt cưỡng bức dời cư  người Da Đỏ thời Viễn Tây, khu tập trung cấm cố người Nhựt thời Thế Chiến 2. Để tuổi trẻ đừng quên –  lớp trẻ  có bổn phận nhớ  để không cho những sai lầm như thế tái diễn.

Người Âu Châu  nhớ, tưởng niệm như vừa rồi ngày kỷ niệm 60 năm ngày được giải thoát ra khỏi gông cùm Hitler và Đức Quốc Xã. Lớp trẻ Âu Châu nhớ 6 triệu người Do Thái đã bị Đức Quốc Xã diệt chủng bằng lò thiêu và bằng nhiều hình thức khủng bố đen, trắng, xám trong Đệ Nhị Thế Chiến. Thảm kịch trần gian ấy được các nước Âu Châu kể cả Đức Quốc chánh thức ghi và đem vào chương trình giáo dục trung tiểu học - gọi là Holocaust hay Shoah. Và gần đây Quốc Hội Liên Âu còn nhắc nhân dân Âu châu nhớ bằng cách đưa chủ nghĩa CS vào nhốt chung với chủ nghĩa Quốc Xã.

Làm như thế người Âu Châu lẫn người Mỹ -- tin chắc -- không phải do thù ghét Hitler hay muốn trách cứ những tổng thống Mỹ đã thực hiện những chính sách sai lầm. Cũng không phải do muốn lớp trẻ “ nặng quá khứ.” Mà mục đích tối hậu, là muốn thảm cảnh trần gian diệt chủng, nô lệ đừng tái diễn trong hiện tại và tương lai nữa.

Nên người Việt Quốc gia trong ngoài nước VN cũng bằng nhiều cách làm lễ tương niệm, cử hành nghi thức tưởng niệm để nhớ và để tạo điều kiện cho thế hệ trẻ Việt ở Hải ngoại, nhất là ở Mỹ nhớ và có  bổn phận nhớ phụ huynh  mình, gần 300.000 quân dân cán chánh VN Cộng Hòa bị CS Hà Nội gọi trình diện “ học tập cải tạo” trong vòng một tháng để bị đày đi tù biệt xứ và cấm cố hàng chục năm mà không xét xử.

Nhớ một lãnh tụ CS như  Hồ Chí Minh và một đảng như Đảng CSVN đã gây vô vàn đau thương, tang tóc, núi xương sông máu, mồ hôi nước mắt như mưa cho hàng triệu đồng bào Việt suốt nửa thế kỷ. Theo cuốn “ Hắc Thư về Cộng sản” của nhà sử học Stephane Courtois, tội ác giết người của Cộng sản Đệ Tam tính ra hàng trăm triệu. Và Ô. Hồ chí Minh trong “thành tích” diệt chủng Việt, tính ra còn cao hơn Paul Pot, Mao Trạch Đông và Staline nữa. Theo Ô. Trần Độ một tướng lãnh CS phản tỉnh đã tố giác, CS Hà Nội đã giết hại người Việt, số chết nhiều hơn tổng số người bị hai nhà độc tài Tần Thủy Hoàng ở Trung Hoa cổ đại và Hitler ở Đức cận đại giết cộng lại. Một triệu người Việt Miền Bắc phải di cư  tỵ nạn CS vào Nam năm 1954. Gần 4 triệu tỵ nạn CS ra khỏi nước, trong đó  1 triệu dùng thuyền nan vượt đại dương đến bến bờ và nửa triệu làm mồi cho cá. Cả thế giới bàng hoàng, rúng động!

Nhớ để thấy CS Hà Nội và một số con buôn chánh trị thiên tả và tài phiệt siêu quốc gia, phản chiến ở Mỹ  đã giả đạo đức lớn tiếng kêu gọi để quá khứ ra phía sau và nhìn tương lai phía trước. Những người giả đạo đức đó vì quyền lợi riêng tư, phe đảng đã tung hỏa mù. Một mặt để  thế hệ trẻ Mỹ Việt xem thảm cảnh diệt chủng của CS ở VN suốt nửa thế kỷ như không có. Mặt khác  họ còn chụp mũ “quá khích” cho những người nhớ bài học lịch sử đau thương nhứt của người Việt với cái mũ “ nặng quá khứ.”

Người Việt Nam kinh nghiệm lịch sử đau khổ còn hơn người Âu Châu nữa. 4000 năm lịch sử thì bị giặc Tàu thống trị 1.000 năm, Pháp  và CS gần 100 năm. Nên ôn cố tri tân là bổn phận của đàn hậu tiến  cũng như  những người đồng trang lứa ở Âu Châu. Kinh nghiệm đau thương nhứt và gần đây nhứt là kinh nghiệm CS. Nên phải nhớ để ôn cố để tri tân, để tránh không cho điều xấu tội lỗi tái diễn , để phát huy điều tốt đạo lý. Nhớ là một bổn phận, một đức tính./.(VA)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chính sách Quốc phòng “3 không” nguy hiểm của đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) đã lây qua đời sống người dân, cán bộ và đảng viên, báo hiệu thời kỳ liệt não vô cảm trước kẻ thù Trung Cộng.
Dòng thời gian vẫn âm thầm trôi qua, bốn mùa nối tiếp. Họ vẫn âm thầm như những con chim ẩn mình chờ chết. Thời gian không đợi ai bao giờ
Nỗi lo thiếu thủy sản… Báo Tiền Phong kể: Các nhà máy chế biến thủy sản thiếu nguyên liệu trầm trọng…
Từ hôm dời vào Landon Ridge Independent Living cho đến nay, thỉnh thoảng đi ngang phòng 212, ông Nhân nghe văng vẳng tiếng Violon với những tình khúc buồn như tâm hồn và xưa như khoảng đời tươi đẹp đã qua của ông. Đôi khi ông Nhân muốn hỏi nhân viên văn phòng về tiếng đàn ở phòng 212
Vào lúc 11 giờ 15 phút sáng ngày 14 tháng 11 năm 2019 Ty Cảnh Sát Garden Grove đã nhận được một cú điện thoại về phá hoại xảy ra bên ngoài phòng giặt đồ công cộng tại địa chỉ 11319 Parkgreen Lane
Một buổi trưa đẹp trời, ông bà Giáo Sư Phạm Cao Dương và Khánh Vân đến thăm, mang tặng vợ chồng tôi một món quà quý giá và thật ý nghĩa! Đó là Tuyển Tập "SIÊU QUỐC GIA VIỆT NAM tại hải ngoại và HIỂM HOẠ BẮC PHƯƠNG" mới vừa in xong!
Vụ 39 người Việt chết trong xe container trên đường vượt biên đến Vương Quốc Anh đã đánh động lương tâm loài người, nhất là người Việt Nam cả trong lẫn ngoài nước.
Hôm qua đã vào tiết “Lập Đông”, nắng Thu đã nhạt trên những hàng phong trơ xương lá, cái lạnh đã len qua áo khoác vào tận trong ngực.
Tin về cái chết của 39 người Việt, được tìm thấy trong một xe thùng chở hàng đông lạnh tại khu công nghiệp ở Essex, Vương quốc Anh đã gây xúc động và được dư luận thế giới quan tâm trong hai tuần qua.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.