Hôm nay,  

Giáo Hoàng Chống Cộng

07/04/200500:00:00(Xem: 5716)
Đức Giáo Hoàng John Paul II từ trần, Chúa mở rộng cửa đón Ngài về. Thế giới tiếc thương và ca ngợi một vị lãnh đạo tôn giáo phi thường. Giáo dân nhỏ lệ nguyện cầu trước sự ra đi của một trong những Giáo hoàng vĩ đại nhất trong lịch sử Gia-tô giáo La Mã, một Giáo hội có hơn 1 tỷ tín đồ trên thế giới. Nhân đây chúng tôi cũng muốn ghi thêm ở Việt Nam, Giáo hội được gọi là Công giáo theo ý nguyện của hàng Giáo phẩm để kỷ niệm Công đồng Vatican II (1962-65), một hội đồng cấp cao rất quan trọng nhằm hiện đại hóa Giáo hội, sửa đổi một số nghi thức và đi sâu hơn vào việc thế tục. Nhân tang lễ Giáo Hoàng John Paul, báo chí Mỹ đã viết, bàn rất nhiều về triều đại của Ngài cũng như những đóng góp của Ngài giải quyết những vấn đề lớn của thế giới, trong đó có việc giải thể các chế độ Cộng sản ở Liên Xô và Đông Âu. Tôi chỉ tò mò muốn hỏi Giáo hoàng đã chống Cộng như thế nào"

Ngày 30-4-1975, quân đội Cộng sản tiến vào Saigon, màn đen phủ xuống miền Nam cách biệt với thế giới bên ngoài. Tôi cũng như phần đông các ký giả miền Nam bị giam vào trại cải tạo, thông tin từ thế giới bên ngoài bị đoạn tuyệt hẳn nên không biết năm 1978 La Mã đã có một vị Giáo Hoàng mới. Năm 1992 sang định cư ở Mỹ, tôi đã được biết nhiều về Giáo Hoàng John Paul II. Sự chống Cộng của Ngài nằm trong một thế kình chống bao quát hơn, tức là chống lại mọi chế độ độc tài bạo ngược tả cũng như hữu, ở hữu tàn bạo nhất là Đức Quốc xã và ở tả hiểm độc nhất là độc tài Cộng sản. Cũng như nhiều vị lãnh đạo tôn giáo khác, Giáo Hoàng chủ trương một thế giới hòa bình, nguyện cầu cho con người được sống an lạc trong tự do, hạnh phúc. Nhưng chủ trương hòa bình không có nghĩa là Ngài muốn có hòa bình bằng mọi giá, chủ hòa không phải là chủ bại. Nạn Quốc xã đã tan trước ngày Ngài lên ngôi Giáo Hoàng, nhưng dưới triều đại của Ngài nhức nhối nhất cho Thế giới là Cộng sản Đệ Tam Quốc tế. Giáo Hoàng không có quân đội, không có vũ khí trong tay, chẳng lẽ Ngài chỉ chống Cộng bằng mồm" Chúng ta đã biết chửi rủa, thóa mạ, lên án Cộng sản, nó không chết, nó vẫn sống phây phây. Và khi Liên Xô còn là một trong hai siêu cường thế giới, khuyến dụ thuyết phục nó cũng như nước đổ lá khoai. Vậy Ngài làm thế nào để tạo vết nứt đầu tiên đưa đến sự sụp đổ của Thế giới Cộng sản"

Giáo Hoàng John Paul là người Ba Lan, sinh năm 1920. Năm 1940, Đức quốc xã xâm lăng Ba Lan. Sau khi cha mẹ qua đời, Ngài vào Đại học và bí mật học làm Linh mục trong thời Đức chiếm đóng. Lúc này Ngài đã tham gia phong trào kháng chiến chống Quốc Xã và năm 1942, Ngài bị Gestapo ruồng bắt cùng với một số thanh niên khác. Đây cũng là lúc vị Giáo Hoàng tương lai học được kinh nghiệm chiến đấu cụ thể bằng hành động chớ không phải chỉ biết chống bằng lý thuyết. Những kinh nghiệm sống đó đã giúp ích cho công cuộc chống Cộng của Ngài hơn 30 năm sau. Năm 1979, John Paul trở về thăm quê hương Ba Lan bị Cộng sản cai trị và chuyến đi này chủ yếu nhằm vực dậy Phong trào Đoàn Kết trong giới lao động Ba Lan, đưa đến việc giải thể chế độ Cộng sản ở nước này năm 1989. Hơn hai năm sau Liên Xô tan vỡ.

Xét công cuộc chống Cộng của Giáo Hoàng John Paul, chúng tôi nghĩ có hai đặc điểm nổi bật. Ngài chống Cộng bằng bất cứ cách nào, kể cả việc tiếp xúc và nói chuyện với Cộng sản. Nhưng Ngài không chống Cộng bằng mọi giá, nhất là cái giá gây thảm họa binh đao làm chết thường dân vô tội. Ngày 1-12-91, Tổng bí thư Liên Xô Gorbachev xin yết kiến Giáo Hoàng, Ngài tiếp. Nhưng khi Gorbachev mời Ngài qua thăm Liên Xô, Ngài không hề nhận lời. Tại sao Ngài không chịu đi" Ngài thấy Liên Xô đã tới số rồi, chẳng lẽ đi để giúp cho cơn hấp hối kéo dài" Giáo Hoàng chống Cộng sản không phải chỉ bằng cách thụ động. Mối quan hệ đặc biệt giữa Giáo Hoàng và Tổng Thống Mỹ Ronald Reagan có nhiều điểm đáng chú ý. Reagan là người xây dựng “Sáng kiến Phòng thủ Chiến lược”, chủ yếu là nếu có đại chiến sẽ dùng bom hạt nhân dội lên đầu Cộng sản Xô viết. Ông cũng là người cho bố trí hỏa tiễn nguyên tử tầm ngắn ở Thổ Nhĩ Kỳ gần biên giới Liên Xô và kế hoạch này đã được trình bày với Giáo Hoàng John Paul. Rồi đây có thể sẽ có thêm những tiết lộ mới về sự hợp tác chiến lược giữa Reagan và Giáo Hoàng trong thời chiến tranh lạnh. Giáo Hoàng chủ hòa, nhưng Ngài vẫn ủng hộ những cuộc chiến nào cần để tiêu diệt những mầm mống gây đại họa cho nhân loại. Bằng cớ là Ngài ủng hộ cuộc chiến của liên quân NATO do Mỹ lãnh đạo ở Balkans, Ngài không ngăn cản Mỹ mở cuộc tấn công sào huyệt khủng bố ở Afghanistan, nhưng Ngài không đồng ý với việc Mỹ đánh Iraq.

Về mặt gọi là “nói chuyện hay tiếp xúc với Cộng sản” thời hậu Xô Viết, John Paul đã đến thăm Cuba năm 1998. Ngài nắm tay Fidel Castro để đòi hỏi cho Giáo hội lấy lại vai trò công khai trong nước Cộng sản này và mở một viện Nữ Tu ở đây. Không ai có thể chỉ trích Ngài đã nói chuyện với Cộng sản hay “nối giáo cho giặc”. Đối với Việt Nam Cộng sản, các phái bộ cấp cao Vatican đã nhiều lần đến Hà Nội thương lượng về việc sắc phong hàng giáo phẩm và lập chủng viện, kể cả việc lập bang giao chính thức giữa Hà Nội và Tòa Thánh La Mã. Liên Xô đã chết, nguời đại diện cho cái bóng ma khổng lồ đó nay thiểu não chỉ còn một người: Gorbachev. Trong khi đó một phái đoàn chính thức Mỹ gồm 5 người do Tổng Thống Bush lãnh đạo đã đến Vatican để cùng các nhà lãnh đạo thế giới tham dự lễ an táng Giáo Hoàng. Các phái đoàn phải hạn chế 5 người vì số tham dự quá đông. Vào ngày thứ sáu, hàng trăm triệu người trên thế giới sẽ theo dõi buổi lễ lịch sử này trên màn hình TV.

Tôi không phải là người Công giáo, nhưng cá nhân tôi vẫn có chút tình cảm riêng đối với Ngài. Cuối năm 1999, tôi có viết một bài Thời cuộc đề nghị chọn Đức Giáo Hoàng John Paul II làm người của Thế kỷ 20, nhưng sau đó báo Time chọn nhà bác học Albert Einstein, tôi chẳng có gì để nói thêm. Nhưng trong lòng tôi, John Paul II vẫn luôn luôn là Người của Thế kỷ 20.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.