Hôm nay,  

Chuyện Con Hươu

13/06/200500:00:00(Xem: 5855)
(Tiếp theo...)

Nghe Nông Bà Bà tuyên bố chấp nhận cho nhập cảng văn hóa phẩm của người Việt hải ngoại vô VN, Phan Văn Khải hoảng hốt:
- Thậm chí nguy! Thậm chí nguy! Kinh nghiệm của hạ thần đi sang Úc kỳ rồi hạ thần thấy, nếu chúng ta cứ để cho người Việt hải ngoại tự do xuất cảng sách báo vô Việt Nam thì rất nguy hiểm, lòng dân sẽ xôn xao, và sớm muộn gì đảng ta cũng sẽ bị "diễn biến hòa bình" ăn thịt mất thôi... Chính bản thân hạ thần sang Úc, đọc tờ Sàigòn Times có một số thôi mà bây giờ còn run sợ, kinh hoàng, mồ hôi đầm đìa ra đây nè... Đừng, đừng dại dột...
Nông Bà Bà quát lên:
- Khải, ngươi làm gì mà hốt hoảng như vậy" Đúng là bần cố nông gốc Củ Chi, lại khoác xà cột làm cán bộ cải cách ruộng đất mấy năm có khác... Mấy chục năm bơ sữa vẫn chưa gột rửa được cái mùi đồng chua nước mặn, dùi đục chấm mắm cáy... Chả trách, nhà ngươi đi công du Úc châu vừa rồi, chưa về đến nhà, mà ai ai cũng đã bàn về bộ mặt buồn ngủ của ngươi khi ngươi đứng cạnh giáo chủ John Howard...
Nghe Nông Bà Bà mắng Khải, Lương vô cùng khoan khoái trong lòng. Nhưng bề ngoài, y giả vờ ái ngại:
- Bẩm Nông Bà Bà, dù sao chuyến đi vừa rồi của chú Khải cũng đã được 3 vị Việt kiều yêu nước đón tiếp long trọng, quà cáp tử tế... lại được ăn tiết canh vịt nữa chớ...
Nông Bà Bà cau mày gắt:
- Lương, im ngay! Nhà ngươi dân tập kết, kiến thức ăn đong, đi Nga học mấy năm rớt lên rớt xuống, về Việt Nam chả nhớ được cái gì, ngoài mấy tiếng "lép nhép" "lốp cốp" mà bầy đặt tối ngày bép xép. Người đường đường là một vị nguyên thủ quốc gia mà đi đâu cũng khúm núm, bợ đỡ, thật xấu hổ. Chỉ nguyên cái bức hình chụp nhà ngươi khom lưng, toét miệng cười nhạt khi dâng quà cho mấy chính khách Úc, mà báo Sàigòn Times ở Úc nó đăng lên, là đủ nhục cho đảng và nhà nước ta đời đời kiếp kiếp...
Nông Đức Mạnh có lẽ biết rõ tính nết của Nông Bà Bà, nên y chỉ ngồi im lặng, hai tay đặt nghiêm chỉnh trên hai đầu gối, mặt cúi, mắt dính chặt vào mặt đất. Sau một phút im lặng, đầy căng thẳng, Nông Bà Bà cất tiếng, lần này có vẻ dịu dàng:
- Các ngươi phải hiểu, suốt nửa thế kỷ qua, đảng ta chuyên chính, nắm trong tay nào là chính quyền, nào là quân đội, nào là công an chìm nổi. Thêm vào đó là tem phiếu, là lý lịch 5 đời, 8 họ, lại thêm tổ tam tam chế, nên đảng ta quay dân như quay dế, muốn dân làm gì là dân phải làm nấy. Muốn chúng chửi cha, mắng mẹ, tố khổ ông bà, vợ chồng phải theo dõi nhau, phải nghi kỵ nhau, mẹ con phải thành kẻ thù của nhau, phải báo cáo lẫn nhau... đảng ta còn làm được, huống hồ ba cái chuyện lẻ tẻ như cấm dân đọc, cấm dân coi những sách vở tuyên truyền từ hải ngoại nhập cảng vô đây. Các ngươi phải hiểu, sách báo hải ngoại nhập vô, ta cứ để đó, bố bảo cũng chẳng có ai dám mua, dám coi. Nhưng để cho có vẻ công bằng, ta sẽ cho thủ tiêu ngầm, rồi tuyên bố là bán hết, là dân mua báo như tôm tươi. Có vậy, chúng mới hí hửng, và rồi sách báo của chúng ta xuất cảng ra hải ngoại, chúng mới không biểu tình chống đối xì xèo gì được.
Nông Đức Mạnh khẽ hỏi:
- Bẩm Bà Bà, kế hoạch này sẽ thực hiện ở những nước nào, hay chỉ có Úc thôi"
Nông Bà Bà cười nhạt:
- Dậy dỗ các ngươi bao nhiêu cũng vậy, dốt vẫn hoàn dốt. Cái kế hoạch này muốn thực hiện được trọn vẹn thì ta phải giật dây mạng lưới nằm vùng của ta trên toàn thế giới, để chúng cùng tung hứng sao cho thật nhịp nhàng, để giống như một canh bạc, ta phải làm sao biến việc nhập cảng sách báo hải ngoại vô VN là việc vô cùng khó khăn cho ta, khiến ta sợ hãi lắm, coi chúng nguy hại lắm lắm, nhưng vì thế kẹt ta muốn vô WTO mà rồi ta đành phải cắn răng chấp nhận mà thôi... Ha... ha... ha... người Việt hải ngoại đâu có biết ta tương kế tựu kế, chỉ dùng hư chiêu sợ nhập cảng văn hóa phẩm hải ngoại, mà rồi bắn được hai con chim. Con chim thứ nhất là ta sẽ thoải mái xuất cảng văn hóa phẩm ra hải ngoại mà không ai có thể biểu tình chống đối. Con chim thứ hai là nhờ dương đông kích tây như vậy nên ta thỏa mãn dễ dàng điều kiện "nhập cảng văn hóa phẩm hải ngoại" của chúng, để rồi ta sẽ được vô WTO dễ dàng...


Nông Đức Mạnh nhíu mày: - Nhưng một khi vô WTO thì cũng rất nhiều luật lệ, khó khăn vô cùng, thưa Bà Bà.
Nông Bà Bà phất tay:
- Hừ, luật lệ dù có nhiều có khó là khó với một quốc gia tự do dân chủ, phải bảo đảm quyền lợi cho dân cho nước. Đằng này, với chế độ chuyên chính độc tài, ta sẵn sàng hy sinh quyền lợi của 80 triệu dân đen, đem mồ hôi nước mắt, kể cả tính mạng của dân Việt phụng sự cho tư bản ngoại quốc, và quyền lợi của chúng ta, thì luật lệ nào ta cũng chui lọt, tư bản nào cũng vỗ tay. Các ngươi cứ tin ta đi, tư bản ngoại quốc nào cũng muốn ta vô WTO. Ta càng độc tài thì khi ta vô WTO, họ càng có lợi. Nhưng họ phải giả vờ làm ra vẻ khó khăn, để người Việt hải ngoại chỉ nhìn thấy cái khó bề nổi, nên chúi mũi vô chống một cách dã tràng... mà không biết. Còn những cái then chốt để WTO mang lợi thực sự cho người lao động như quyền biểu tình, chế độ lao động bình đẳng, lương bổng đầy đủ, công nhân phải có bảo hiểm, quyền lợi phải được nghiệp đoàn bảo vệ, mạng lưới an sinh xã hội phải rộng khắp... thì người Việt hải ngoại họ nhìn đâu có ra... vì họ đã bị ba cái chuyện "xuất cảng văn hóa phẩm vô VN" làm cho họ bị mờ mắt mất rồi.... Thôi thôi, chuyện đó tạm dẹp sang bên. Bây giờ ta muốn bàn chuyện đi Mỹ của chú Khải, các chú đã chuẩn bị đến đâu"
Khải nhìn Lương lo ngại. Lương quay sang Nông Đức Mạnh cầu cứu. Mạnh hắng giọng:
- Tâu Bà Bà, cho đến Chủ Nhật đầu tháng 6 vừa rồi, chúng ta đã móc nối được thành phần phản chiến ở Mỹ, mạng lưới nằm vùng của chúng ta trong cộng đồng người Việt tại Mỹ, và một số chính khách Mỹ hiện đang làm ăn với chúng ta tại Việt Nam...
Nông Bà Bà ngắt lời:
- Điều quan trọng nhất là khi sang đó, chú Khải phải tìm cách xỏ mũi mấy anh chính trị gia Mỹ, và dùng uy tín của tụi nó để xỏ mũi Việt kiều yêu nước. Chứ bộ dạng quê mùa gốc cải cách ruộng đất của chú mày mà đòi đối thoại với Việt kiều thì họ không có ham đâu. Phải bám vào mấy anh Mỹ có tiền, có thế lực. Rồi giật dây tụi nó bằng đầu tư vô VN, bằng nhân lực rẻ tiền tại VN. Đứa nào cần gái thì có gái, đứa nào cần tiền thì có tiền, đứa nào muốn hào quang thì cho hào quang. Còn cái chuyện đối thoại với người Việt, nếu biết cách thì ta vừa lôi kéo được người Việt hải ngoại, lại vừa dùng người Việt hải ngoại tạo được thế lực chính trị để mặc cả với anh Mỹ. Không những vậy, chú Khải phải khôn ngoan, giả vờ đối thoại với tổ chức này, rồi từ chối không đối thoại với tổ chức kia, để tạo kế ly gián, tranh ăn, khiến cho các tổ chức, các hội đoàn, đoàn thể người Việt hải ngoại ở Mỹ sau này sẽ thi nhau đấm đá, chụp mũ tùm lum lên đầu nhau cho các ngươi coi...
Khải rụt rè: - Bẩm Bà Bà, chuyến công du Úc vừa rồi, ta cũng dùng kế đó, nhưng chả có ma nào chấp nhận đối thoại...
Nông Bà Bà cười nhạt:
- Úc khác, Mỹ khác. Ở Úc, người Việt họ đã đoàn kết thì chớ, họ lại rất thông minh, nhìn rõ kế hoạch của chúng ta. Nên phải từ từ. Còn ở Mỹ thì phức tạp lắm nên ta dễ ăn hơn nhiều. Nhưng cái quan trọng là chú Khải phải biết bỏ cái mặt đưa đám đi thì mới làm ăn được...
Khải lí nhí, giọng ăn năn:
- Bẩm Bà Bà, hạ thần cũng muốn vậy lắm, nhưng cứ nghĩ đến những tội ác đầy máu hạ thần gây ra thời cải cách ruộng đất là hạ thần lại xấu hổ, ngượng chín cả người. Thêm vào đó, chẳng nói giấu gì Bà Bà, vì Bà Bà cũng đã biết, mấy chục năm qua, hạ thần theo gương các vị cách mạng tiền bối, tích cực tham nhũng, tiền bạc nhiều vô kể, hở ra là chộp, giựt, ăn cắp ăn trộm riết thành tinh mất rồi. Bây giờ ra ngoại quốc, cứ nghĩ đến đó là chân hạ thần lại run, mồ hôi toát ra đầm đìa... Ngồi trong phòng khách có máy lạnh mà mồ hôi hạ thần chảy ròng ròng, nên quan khách ngoại quốc nhìn vô cứ tưởng hạ thần bị bệnh "xuất hãn ngoại mông mãn tính" mới khổ chứ... (Còn tiếp...)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bốn người được báo cáo đã bị giết chết hôm Thứ Năm sau một vụ cảnh sát rượt đuổi qua nhiều quận đã kết thúc trong trận đấu súng trên đường Miramar Parkway theo sau một tên cướp có vũ khí tại Coral Gables, tiểu bang Florida.
Mỗi năm lên tuổi già đi, tưởng đâu đã được an nhàn, nào ngờ đảng Cộng sản Việt Nam vẫn phải tối mắt đấu tranh để tồn tại vì các chứng nan y: Suy thoái tư tưởng; Đạo đức xuống cấp; Tham nhũng; và, Lợi ích nhóm trong trong cán bộ,đảng viên.
Bản thông báo của cảnh sát đưa ra hôm Thứ Năm ngày 5 tháng 12/2019, cho biết cô bé mất tích tên Lara Nguyen, 12 tuổi, cư dân thị trấn Menda. Lần cuối cô bé được nhìn thấy là tại nhà cô bé này ở đường Coppice Street, khoảng 8 giờ sáng hôm Thứ Tư ngày 4 tháng 12/2019.
Sài Gòn: Trong 11 tháng kiều hối đạt 4,3 tỷ USD, dự kiến cả năm 2019 dự kiến 5,3 tỷ USD, tăng trên 9% so với năm 2018. Kiều hối về đã giúp sản xuất kinh doanh, giải quyết khó khăn đời sống người thân, giải quyết việc làm, tạo điều kiện cho kinh tế Tp SG phát triển.
Do dự đoán thời tiết sẽ có 40-50% cơ hội mưa rào vào Thứ Bảy tới, 7 tháng 12 - ngày sự kiện ‘Winter in the Grove’, Thành phố sẽ dời sự kiện này đến ngày thứ Năm tuần sau, vào ngày 12 tháng 12, và chương trình sẽ bắt đầu lúc 5:00 giờ chiều đến 8:00 giờ tối
Tại nhà hàng Diamond 3, Westminster, Nam California, Tối thứ Sáu, ngày 29 tháng 11 năm 2019, Hội Đồng Hương Quảng Nam – Đà Nẵng (QNĐN) đã tổ chức buổi tiệc tri ân các mạnh thường quân và các ân nhân đã ïđóng góp cho chương trình cứu trợ Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hòa Quảng Nam Đà Nẵng.
Hôm biểu tình 17/11, lãnh tụ trẻ Joshua Wong hô lớn khẩu hiệu "Hồng-kông là Bá-linh mới !" trước đông đảo dân Hồng-kông tụ tập tại Công trường Edimbourg trong khu phố doanh thương.
Chính phủ Trump đang thắt chặt các đòi hỏi làm việc đối với một số người nhận phiếu thực phẩm, một sự thay đổi dự kiến sẽ loại bỏ các lợi ích của Chương Trình Hỗ Trợ Dinh Dưỡng Bổ Sung (SNAP) cho 688.000 người lớn.
Tổng Thống Donald Trump hôm Thứ Tư đã đột ngột bãi bỏ cuộc họp báo đã được lên lịch trình để kết thúc chuyến đi đầy tranh cãi tới Anh cho cuộc họp năm thứ 70 của Tổ Chức Hiệp Ước Bắc Đại Tây Dương gọi tắt là NATO.
Có 422.9 triệu khẩu súng đang lưu hành, khoảng 1.2 khẩu cho một người Mỹ, và 8.1 tỉ dây đạn được bán vào năm ngoái, chứng tỏ súng là phổ biến tại Mỹ, theo National Shooting Sports Foundation cho biết.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.