Kính gửi ông Hoàng Tuấn, ông Hữu Nguyên và Ban tổ chức cuộc thi "Đề tài người Việt trên đất Úc".
Kính quý vị,
Tôi là một độc giả khá chân thành của quý báo, chân thành ngay từ những số báo đầu tiên và trung thành ngay từ những lúc báo mùa "lận đận". Vì vậy ngoài việc là một độc giả tôi còn là một cổ động viên khá sôi nổi, có thể nói ngay khu vực tôi đang cư ngụ, trong mười nhà người Việt thì có đến sáu nhà có Saigon Times trong gia đình vào cuối tuần. Điều này có nghĩa là báo ta không những đã trưởng thành về nội dung mà còn thu hút được một lượng độc giả đáng kể.
Như trên tôi đã trình bày, vì là một độc giả chân thành nên tôi luôn theo dõi mọi sinh hoạt của "tờ báo gà nhà", và tôi rất lấy làm mừng khi được biết Saigon Times đã tổ chức "Cuộc thi viết về đề tài người Việt trên đất Úc". Tôi rất lấy làm phấn khởi khi đã có nhiều người tham gia, đủ mọi thành phần và đủ mọi lứa tuổi. Nhưng một điều hết sức ngạc nhiên hay nói đúng hơn là tức hơn khi thấy qua bà con tại khu vực tôi đang ở bàn tán xôn xao về hai bài dự thi:
1. "Một lần đi cho bình minh lên sớm" của tác giả Nguyễn Duy Khiêm, liên tiếp đăng trên ba số báo 179, 180 và 181.
2. "Đất hứa" của tác giả Phan Trần Sơn Hà cũng liên tiếp đăng trên ba số 182, 183 và 184.
Ở đây chúng tôi không dám bàn hay nói đúng hơn là chúng tôi không dám phê bình về nội dung bài viết nói trên. Phần nội dung và chất lượng thì đã có Ban Giám Khảo họ lo. Điều mà chúng tôi thắc mắc ở đây là "Căn cứ vào điều lệ dự thi" đã được Saigòn Times đăng tải rộng rãi từ nhiều tháng qua là BÀI DỰ THI KHÔNG DÀI QUÁ 5 TRANG GIẤY A 4.
Như vậy những bài dự thi trên dài đến ba số báo ít nhất là từ 8 đến 10 trang giấy khổ A 4, như thế có hợp lệ không" Nếu không thì sao Ban Tổ Chức cho đăng bài vi phạm nội dung dự thi" Nếu có thì tại sao phải ra thông báo giới hạn bài viết ở 5 trang giấy A 4 để làm gì"
Là một độc giả trung thành của Saigòn Times, tôi xin đại diện cho bà con hiện cư ngụ tại Mansfield PK xin có một vài ý kiến đóng góp như sau:
- Đã không đặt ra những quy định cho cuộc thi thì thôi, còn đã đặt ra và thông báo rộng rãi trên báo thì chúng ta nên "áp dụng" để tránh mọi đáng tiếc có thể xảy ra trong tương lai.
- Và nếu vì một lý do nào đó (nâng bi cá nhân, hay muốn quảng cáo một người đã công thành danh toại trên đất Úc) thì chúng ta đặt thêm một giải thưởng nữa mang tên "Bài viết dài nhứt" hay "Bài dự thi dài nhứt", "Bài dự thi có độ dài như Phát Súng Ân Tình"....
Rất tiếc tôi xuất thân từ dân cày, nên vấn đề viết lách thì "chịu thua" nhưng theo dõi và quan tâm tờ báo "ruột" thì chắc như bắp.
Vì lợi ích chung của những độc giả trung thành, vì giá trị của những người biết cầm bút và đặc biệt vì uy tín của BTC khi đã thông báo. Tôi hy vọng rằng quý vị nên "nghiên cứu lại vấn đề nóng" nêu trên.
Trân trọng kính chào
Phạm Văn Thành - Mansfield PK. SA.
===
Thưa ông Phạm Văn Thành!
Trước hết, xin chân thành cảm ơn ông đã có những đóng góp hoàn toàn hợp tình hợp lý với tòa soạn. Như đã thưa với ông cách đây hai tuần, chúng tôi sẽ trả lời những góp ý của ông ngay trong tuần kế tiếp, nhưng vì người chịu trách nhiệm mục dự thi đi vắng, nên không thể phúc đáp như chúng tôi đã thưa với ông.
Thưa ông, về dung lượng của bài dự thi, quả thực, chúng tôi đã có ý giới hạn để thuận tiện cho sự tham dự của đông đảo độc giả cũng như dễ dàng trong việc chọn lựa các bài được giải. Tuy nhiên, sau khi nhận một số bài của độc giả, thấy nội dung chặt chẽ, ý tứ tương thông, nên mặc dù được tác giả cho phép cắt bỏ, chúng tôi thấy việc tự ý cắt bỏ của mình có thể ảnh hưởng đến nội dung bài viết, hoặc ảnh hưởng đến việc chấm giải sau này. Đó là lý do khiến chúng tôi đi đến quyết định đăng luôn cả bài của hai tác giả mà ông đã nêu.
Nhận thấy đây là vấn đề cần phải được giải quyết thận trọng, nên ban tổ chức dự thi sẽ có thông báo tường tận hơn về dung lượng của các bài dự thi trong tuần tới, hoặc chậm nhất là cuối tháng 11.
Một lần nữa, chân thành cảm ơn sự đóng góp của ông, và xin cầu chúc ông cùng qúy quyến an khang, thịnh vượng, mọi sự may mắn.
Trân trọng
Hoàng Tuấn
*
Giải Nobel Nghĩ Mà Buồn!
Tháng rồi thiên hạ đâu đâu cũng xôn xao về chuyện giải Nobel. Nhưng nghĩ đến giải Nobel Hòa Bình là tôi lại thấy buồn cho Việt Nam mình.
Nhắc đến Việt Nam và giải Nobel Hòa Bình, không ai mà không nhớ đến một nhân vật cũng được tuyên bố trao giải Nobel Hòa Bình, nhưng không dám đi lãnh giải và đã âm thầm qua đời cũng vào tháng 10, cách đây 10 năm. Nhân vật đó là Lê Đức Thọ, được chọn trao giải Nobel Hòa Bình năm 1973 cùng với ngoại trưởng Mỹ Kissinger.
Mới đây, đọc trên Internet, tôi thấy bà Mai Vy đã có nhận xét thật chí lý. Bà ta nói nhiều điểm tôi thấy nên chép ra để qúy độc giả cùng thưởng thức.
Bà ta bảo: Đối với người Việt Nam, đây là một nghịch lý đầy quái gở. Nhật Bản có Eisaku Sato, Ấn Độ có Mẹ Thérésa, Tây Tạng có Đức Đạt Lai Lạt Ma, Miến Điện có Aung San Suu Kyi, Đông Timor có Giám Mục Belo, Nam Hàn có Kim Đại Trọng. Tất cả các nước Á châu này đều vui mừng và hãnh diện khi con dân của mình được trao tặng giải Nobel hòa bình. Chỉ có mỗi mình Việt Nam, khi nhắc đến ông Lê Đức Thọ và giải Nobel hòa Bình thì nhà cầm quyền lờ đi, tìm cách ém nhẹm, không muốn nhắc tới.
Không nhắc tới cũng phải. Vì thật ra Lê Đức Thọ hay đảng CSVN có muốn hòa bình chút nào đâu. Hiệp định Paris 73 ký chưa ráo mực và quân đội Hoa Kỳ rút khỏi Việt Nam, Hà Nội đã ngang nhiên tung vào miền Nam hàng chục sư đoàn với võ khí tối tân. Từ đó bắt đầu những chuỗi ngày thê thảm đối với dân tộc Việt Nam.
Tuy nhiên, đối với người Việt Nam, hễ làm ác thì gặp ác và chết cũng sẽ không yên. Xét qua cái chết của những nhân vật trong Đảng CSVN, người ta thấy rõ điều đó. Hồ Chí Minh chết vào ngày "quốc khánh" của Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa 2/9 nên phải dời sang hôm sau. Phạm Văn Đồng cũng đi chầu Mác Lê đúng cái gọi là ngày "đại thắng 30/4" nên cũng phải bị dời. Riêng Lê Đức Thọ, chết vào ngày 13/10 không dính vào một biến cố quan trọng nào tưởng đã mồ yên mả đẹp, nhưng hàng năm cứ đúng khoảng này, lại là dịp công bố giải Nobel hòa bình là người ta lại có cơ hội khơi lại "vết thương lòng" cho Đảng CSVN. Trên thiên đường cộng sản, núp dưới bóng Mác Lê, cùng Hồ Chí Minh, Trường Chinh, Lê Duẩn, Phạm Văn Đồng... chắc Lê Đức Thọ cũng đau xé tâm can.
Hy vọng, qúy độc giả đọc những dòng trên sẽ chia xẻ với suy tư của tôi, một người tuy chưa già, nhưng buồn nhiều hơn vui.
Vu Đ. Chuong - Lakemba NSW


