Hôm nay,  

Ngừa Thai Và Phá Thai

07/10/200000:00:00(Xem: 5066)
Có thể nói, ngay từ khi người đàn bà biết thụ thai, việc ngừa thai và phá thai đã xảy ra trong đời sống nhân loại, xuất phát từ những nhu cầu khác nhau của người phụ nữ. Do nhận thức về sự thụ thai và trình độ văn minh khác nhau giữa các dân tộc, bộ lạc trên thế giới, việc ngừa thai và phá thai cũng có những khác biệt. Thí dụ như người đàn bà ở xứ Nepal trước đây thường ngừa thai một cách đơn giản và nhanh chóng bằng cách, sau khi giao hợp với người đàn ông, họ lấy phân bò trộn với cát rồi nhét sâu vô cửa mình, và ủ đó trong một thời gian tàn một cây nhang trước khi đi tắm.

Tại Zambia, đàn bà con gái của một số bộ lạc lại tin rằng, chỉ cần lấy một khúc cây cắm vô chỗ đất hai người vừa ăn nằm với nhau, rồi đem khúc cây đó nhúng vô nước, và lấy nước đó, trên uống dưới rửa, bảo đảm người đàn bà sẽ không thể mang bầu.

Cũng tại Zambia, có một số bộ lạc, đàn bà con gái lại tin vào khả năng ngăn ngừa thụ thai của lá cây xương rồng. Vì vậy, khi người con gái hẹn hò với người con trai để hiến dâng xác thịt, họ thường mang theo một vài miếng xương rồng, ngâm vô một vũng nước cách chỗ hẹn hò không xa. Sau khi ân ái với người con trai xong, người con gái sẽ lặng lẽ bò ra vũng nước và âm thầm rửa cửa mình bằng nước xương rồng. Theo lời tuyên bố của một số "thầy lang" lão thành ở Zambia, nhựa cây xương rồng không những có công dụng ngừa thai mà còn có khảa năng trục thai, bất kể người đàn bà đã thụ thai được bao lâu.

Tại Ý, có nhiều phụ nữ tin tưởng, dùng nước Coca-Cola rửa kỹ cửa mình sau khi giao hợp sẽ giết hết tinh trùng của người đàn ông. Nhờ vậy, người đàn bà sẽ không thể thụ thai.

Tại Canada, nhiều phụ nữ đã ngừa thai bằng cách, sau khi giao hợp, chịu khó nuốt chửng một vốc vitamin C.

Riêng tại Mỹ, một số phụ nữ lại ngừa thai bằng cách dùng nước hydrogen peroxide rửa cửa mình khi giao hợp.

Tại nam Phi Châu, có một số bộ lạc, phụ nữ có phương pháp ngừa thai thật kỳ lạ. Sau khi ăn năm với đàn ông, họ thường đứng thẳng nhảy cò liên tục hết một đoạn đường dài khoảng hai tầm dao ném. Như vậy họ sẽ không tài nào thụ thai.

Trong trường hợp tìm đủ mọi cách ngừa thai mà vẫn không thành công, người phụ nữ thường tìm đủ loại thuốc, phương pháp để phá thai, kể cả cách dùng mắc áo nạo tử cung.

Một khi mang bầu, nhiều phụ nữ tìm cách cách che giấu bụng bầu bằng cách mặc quần jean thật bó trong giai đoạn đầu mang thai, và mặc quần áo rộng thùng thình khi thai nhi đã lớn. Đến gần kỳ sinh nở, người phụ nữ thường kiếm cách đi xa để sanh đẻ rồi tìm cách trao hài nhi cho người dưng nước lã. Ở Nhật, trung bình mỗi năm, có khoảng 8000 người đang đi shop, hoặc đang chờ xe bus, bỗng nhiên có người mẹ đến trao cho một hài nhi nhờ trông dùm, rồi sau đó người mẹ biến mất.

Ngoài ra, nhiều phụ nữ trên thế giới vì hoàn cảnh hoặc lý do nào đó, đã bỏ con trước cửa những gia đình giầu có, hoặc tại những siêu thị sầm uất. Riêng tại những quốc gia theo đạo Phật đạo Thiên Chúa như Việt Nam, Trung Hoa, Đài Loan, Thái Lan, Căm Bốt, tình trạng trẻ thơ bị bỏ trước cửa chùa chiền, nhà thờ là truyện thường xảy ra từ xưa đến nay. Tại Ấn Độ, có một bệnh viên ở vùng Mumbai, đã đặt sẵn những chiếc nôi ngay trước cửa kèm theo dòng chữ khuyên những người mẹ gặp hoàn cảnh khó khăn có ý định bỏ con, nên đem con đến tặng cho bệnh viện.

Dĩ nhiên, trong số những người mẹ có bầu ngoài ý muốn, cũng có một số người mẹ tàn nhẫn vứt con vô thùng rác ngay sau khi sanh. Thống kê ở Mỹ cho thấy, mỗi năm trung bình có 60 hài nhi bị nhét vô túi rác rồi thẩy vô các thùng rác, hoặc vứt bỏ ở những vùng đất hoang vu, những nơi xả rác công cộng. Thậm chí, có trường hợp đem con bỏ vô toilet rồi xả nước như tại Pietermaritzburg, Nam Phi. Tại đây, trung bình mỗi năm có từ 3 đến 4 hài nhi được tìm thấy trong toilet.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tháng 12 sắp đến năm nay 2019, là tháng cuối cùng trước khi Hiệp Ước Thành Đô được áp dụng. Năm tới, 2020, Việt Nam sẽ chánh thức do Nhà cầm quyền Tàu Cộng kiểm soát …... Con đường đấu tranh để Việt Nam thoát khỏi quỷ đạo Cộng Sản Tàu e rằng bế tắc!
Lời Tòa Soạn: Họa sĩ Duy Thanh vừa từ trần vào giờ 9:30 PM, đêm Chủ Nhật 24/11/2019 tại bệnh viện General Hospital San Francisco, tại thành phố San Francisco, California.
Trong khi nhiều người Trung Quốc nhờ công dân Việt Nam đứng tên lập công ty, bơm tiền mua nhà đất ào ạt tại các thành phố du lịch ven biển, xem như đầu tư bất động sản và xây khu nghỉ dưỡng… một số công ty khác lặng lẽ thâu tóm, mua lại nhiều công ty Việt Nam để nắm chặt cổ họng nền kinh tế Việt…
Tội phạm Trung Quốc đóng giả cảnh sát, công tố viên để lừa đảo trực tuyến chuyển hướng sang Đông Nam Á khi bị trấn áp tại quê nhà.
COPENHAGEN - Đan Mạch nhận trọng trách dẫn đầu kế hoạch huấn luyện không tác chiến tại Iraq từ cuối năm 2020.
Theo báo cáo mới nhất của Cục điều tra liên bang Mỹ (FBI), các hãng sản xuất xe hơi Mỹ trở thành mục tiêu tấn công hàng đầu của tin tặc trong năm 2018.
Tăng sĩ Phật Giáo Thiền Tông Gregory Filson đang đạp xe xuyên qua nước Mỹ trong một nỗ lực nối kết với đất mẹ và nâng cao ý thức về bệnh Alzheimer’s.
Cảnh Sát Tiểu Bang Massachussetts trở thành đơn vị đầu tiên thử nghiệm Spot, một loại robot chó, được chế tạo bởi Boston Dynamics, để tham gia các đơn vị tháo dỡ bom.
Giá nhà tại 20 thành phố Hoa Kỳ đã tăng cao hơn dự kiến trong tháng 9, cho thấy tín hiệu rằng giá trị nhà đang ổn định ở mức cao, và nhu cầu nhà ở vẫn cao. Đây là đợt tăng giá đầu tiên kể từ năm 2018.
Ronna McDaniel – Chủ Tịch Uy Ban Quốc Gia Đảng Cộng Hòa (RNC)- đã tuyên bố hôm 26/11 rằng: hành động đầu tiên của tỉ phú Michael Bloomberg khi chính thức tuyên bố tranh cử ửng viên tổng thống đảng Dân Chủ không khác nào cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.