Hôm nay,  

Hy Sinh Cần Thiêát

22/04/200300:00:00(Xem: 4582)
Đầu thiên niên kỷ thứ 3 và đầu thế kỷ 21, Chiến tranh Iraq do Mỹ lãnh đạo có thể đưa đến một hình thái mới và một trang sử mới về chiến tranh. Mới trên hai bình diện. Mới ở khả năng kỹ thuật của vũ khí và chiến thuật hành quân mạnh chưa từng thấy của Mỹ. Nhưng mới nhứt phải nói là ở khiá cạnh nhơn đạo trong chiến tranh.
Mục đích chánh, trước mắt của chiến dịch hành quân là lật đổ Ông Hussein và giải giới vũ khí giết người hàng loạt. Nhưng song song phải tránh chết chóc cho thường dân và thiệt hại hạ tầng cơ sở của nước Iraq để tiến trình tái thiết Iraq hậu Hussein sau này được nhanh và đỡ tốn. Do vậy tiêu lịnh hành quân-- vì chú trọng tránh thương vong và thiệt hại -- nguyên người lính chiến Mỹ bị đặt vào một hoàn cảnh dễ bị tấn công, thiệt hại hơn. Giới lãnh đạo và nhân dân Mỹ chỉ muốn quân đội đánh đúng địch và để yên cho dân vô tội vì lòng nhân đạo cố hữu. Và cũng vì niềm tin sức công phá của vũ khí Mỹ rất chính xác đến mức gọi là " vũ khí tinh khôn" sử dụng đến 90% so với 10% hồi Chiến tranh Vùng Vịnh. Thế cho nên người quân nhân Mỹ phải nhận một nhiệm vụ vừa nặng nề vừa tế nhị. Sinh mạng người quân Mỹ ở chiến trường Iraq càng dễ bị nguy hại hơn với âm mưu và kế hoạch lấy thường dân làm lá chắn cho chế độ, lấy số thương vong của thường dân làm bổi để thổi phòng thành bão Phản Chiến ngay tại nước Mỹ và khắp thế giới và để nung nấu mối hân thù trong thế giới Hồi giáo đã được quân Khủng bố Hồi giáo cực đoan cố phát động thành Thánh Chiến.
Sau 3 tuần lễ vừa đánh vừa chuyển quân trên một khoảng đường vừa dài vừa khó, tiếp liệu gay go, Liên Quân đã làm chủ được Thủ đô Iraq là Baghdad và hai thành phố lớn khác. Cái khó của Liên Quân phải chịu không phải là đường xa, khí hậu ác nghiệt, các cuộc đụng độ lẻ tẻ trên đường. Cái khó lớn nhứt là cách đánh giặc bá đạo, dơ dáy và những mánh lới hèn hạ và xảo trá của quân Hussein. Cách đánh đó của Hussein không phải là tao ngộ, bất ngờ. Đó là cả một chiến thuật có nghiên cứu, tính toán kỹ trước của Ông Hussein. Tạp chí Army Times tóm lược thành 9 điểm chánh như sau. (1 ) Eùp buộc đàn bà, trẻ con làm bia đỡ bom đạn cho các cơ sở và công sự của quân Hussein. (2) Bố trí bộ chỉ huy tại trường học, nhà thương và, ở Nasiryah, tại một nhà thương trẻ em. Nhiều tù binh khai họ không sợ bị bỏ bom vì được bố trí hầu hết vào các công sở dân sự Hussein trưng dụng gần hết để làm bộ chỉ huy và đia điểm trú quân. (3 ) trá hàng để gạt Liên Quân vào ổ phục kích hay dấu vũ khí bất ngờ tấn công rồi bỏ chạy thoát. (5 ) Đặt pháo binh, súng phòng không tại các vùng dân cư để khi ra đa Mỹ phát giác, báo cáo về trung tâm hành quân xin tấn công phá hủy thì bộ chỉ huy từ chối. (6) dùng xe cứu thương có cờ, có sơn Lưỡi Liềm Đỏ [huy hiệu của hội từ thiện Hồi Giáo, vì vùng Hồi Giáo tránh dùng chữ Thập Đỏ, cho đó là biểu hiệu của Ky tô giáo ] để chuyển quân tăng cường qua mặt Liên Quân. (7 ) Giả mặc quân phục giống quân nhân của Liên Quân (8) buộc đàn bà, trẻ con đi lấy thây, gom nhặt vũ khí của quân Hussein bị tử thương đem về. (9) bắt buộc đàn ông dân thường và quân nhân phải chiến đấu nếu không sẽ giết vợ con của họ.

Tình hình chế độ Hussein lấy dân làm lá chắn, làm con tin, giả dân để đột kích đó trầm trọng và nguy hại cho Liên Quân khiến Tướng Franks, Tư lịnh Chiến trường, phải thốt ra một câu theo kiểu Mỹ, "Họ có lá phiếu của họ, chúng tôi có lá phiếu của chúng tôi", khi Liên Quân đột kích vào Baghdad. Còn Tướng Brooks nói thẳng với báo chí, những thiệt hại thường dân do Liên quân gây ra chẳng qua là do quân của Hussein lùa thường dân đến chỗ chết. Đó là những hy sinh cần thiết, ngoài ý muốn nhưng khó có thể tránh trong chiến trận. Thí du một chiếc xe dân sự qua trạm kiểm soát của Thủy Quân lục chiến, lính ra lịnh dừng mà vẫn chạy tới. Người quân nhân không còn cách nào khác hơn là phải nổ súng để tự vệ và để bảo vệ đơn vị. Ai bảo đảm chiếc xe bất tuân lịnh ấy khong phải là xe chở bom cảm tử. Trong cuộc Chiến tranh Iraq này, rõ rệt Hussein đã khai thác điểm mà quân đội Mỹ cố tránh, cố hạn chế số thương vong cho thường dân và sự thiệt hại ha tầng cơ sở Iraq. Hussein biết rất rõ Mỹ đang bị áp lực nặng của Phản Chiến về hai vấn đề nhậy cảm ấy. Chế độ Hussein dùng đủ mọi cách, 24 giờ một ngày, mở tối đa công suất bộ máy tuyên truyền quốc ngoại, nhấn mạnh con số thương vong của thường dân ở nhiều nơi dù có hay không có, không cần kiểm chứng. Hussein cho lùa thường dân ra trước làn đạn, trận bom và kế đó mời truyền thông đến chứng kiến, quạt mạnh mối từ tâm, lòng nhân đạo của nhân dân Mỹ và thế giới, như CS đã từng làm khi Mỹ thả bom bằng B52 ở Miền Bắc.
Vì vậy câu hỏi phải đặt ra là, làm sao đánh được một chế độ khi chế độ ấy chẳng những không lưu tâm đến sự an nguy của nhân dân mình mà còn lấy sự chết chóc của nhân dân làm vũ khí đấu tranh. Trong khi đó bên đánh lại phải lưu tâm đến sự an nguy, sự chết chóc của nhân dân xứ ấy nhiều hơn. Câu trả lời: Vô cùng khó khăn. Rất hiểm nguy cho người tác chiến. Chế độ độc tài toàn diện bất cần dư luận quần chúng. Chế độ dân chủ bị quân chúng ảnh hưởng rất nhiều. Cũng như CS Hà nội khi xưa, Hussein biết không thể thắng Mỹ bằng quân sự. Do vậy họ làm tất cả cái gì có thể làm được và không từ bỏ một cơ hội nhỏ nào để đưa những hình ảnh chết chóc, vấy máu của thường dân lên. Để đến lúc nào đó, quần chúng Anh Mỹ thông qua chánh quyền dân cử trói tay quân đội. Ngoài chiến trường người quân nhân đánh trận không được tự do tác chiến, không được tự do bảo toàn mạng sống mình bằng tấn công trước trong chiến trận, nơi ai chậm bắn thì chết, mình không giết người, người sẽ giết mình. Vì rằng chánh quyền dân cử sống bằng lá phiếu bị quân chúng nặng lòng thương người, sợ chết chóc dùng lá phiếu trói tay quân đội bằng chiến tranh ủy nhiệm, bảo đánh tới đâu đánh tới đó, thụ động trên chiến trường, và từ đó tinh thần chiến đấu xuống thấp, mất sáng kiến linh hoạt để chiến thắng. Baghdad là điểm hẹn của Hussein với âm mưu dùng nhân dân Anh, Mỹ và phong trào Phản chiến trói tay Liên Quân tại chiến trường Iraq và để Liên Quân thua độc tài Iraq không phải bằng quân sự, không phải tại Iraq. Mà thua Hussein ngay tại Anh và Mỹ như CS Hà nội đã làm trong Chiến tranh VN. Nhưng Hussein đã lầm, Thường dân thương vong rất ít so với hoả lực Anh Mỹ sử dụng. Và Hussein cũng đã lầm khi Liên Quân đã giải quyết chiến trường trong vòng chỉ có 3 tuần lễ. Thương vong Liên Quân kể cả tai nạn, bắn lầm chỉ 105 người và thường dân Iraq hơn 500 khi vị Tư lịnh Chiến trường chấm dứt sũ dụng oanh tạc vào ngày N 28.
Sinh mạng của ai cũng quí. Sư mất mát sinh mạng nào cũng đáng chia buồn. Nhưng thương vong trong Chiến tranh Iraq là những hy sinh cần thiết trong chiến tranh. Đó là qui luật.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạp chí Văn Học Mới số 5 dày 336 trang, in trên giấy vàng ngà, bìa tranh nghệ thuật của Nguyễn Đình Thuần, sáng tác từ hơn 50 nhà văn, nhà thơ, nhà biên khảo và phê bình nghệ thuật.- Văn Học Mới số 6 sẽ ấn hành vào tháng 3/2020, có chủ đề về nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ Nguyễn Đình Toàn
Một tuyệt phẩm thi ca gồm những bài thơ dị thường chưa bao giờ xuất hiện bất cứ đâu, viết bởi một thi sĩ dị thường. Tựa: Tuệ Sỹ Ba ngôn ngữ: Việt - Anh - Nhật Dịch sang tiếng Anh: Nguyễn Phước Nguyên Dịch sang tiếng Nhật: G/s Bùi Chí Trung Biên tập: Đào Nguyên Dạ Thảo
Mùa thu là cơ hội bước sang trang mới khi nhiệt độ bắt đầu dịu lại. Trong mùa này, người dân California không cần mở điều hòa không khí lớn hết cỡ và cũng còn quá sớm để lo chạy máy sưởi.
Garden Grove xin mời cộng đồng tham gia chương trình đóng góp tặng quà cuối năm nhằm mang lại niềm vui, hy vọng và giúp đỡ cho những trẻ em địa phương không có quà trong mùa lễ Noel.
Ngồi niệm Phật miên man, dù cố tâm vào Phật hiệu nhưng hôm nay vẫn không sao “ nhập” được, đầu óc nó cứ văng vẳng lời anh nó lúc sáng: - Tu hú chứ tu gì mầy!
Một đường dây buôn người bán qua TQ do một phụ nữ Việt là nạn nhân buôn người trước đây tổ chức vừa bị phát hiện và bắt 2 người tại tỉnh Nghệ An, miền Trung Việt Nam, theo bản tin hôm 5 tháng 12 của Báo Dân Trí cho biết.
Điều trần luận tội đầu tiên của Ủy Ban Tư Pháp Hạ Viện đã nhanh chóng nổ ra cuộc đấu đá nội bộ đảng phái hôm Thứ Tư, 4 tháng 12 năm 2019, khi các nhà Dân Chủ cáo buộc rằng Tổng Thống Donald Trump phải bị truất phế khỏi chức vụ vì tranh thủ sự can thiệp của nước ngoài vào cuộc bầu cử ở Hoa Kỳ và đảng Cộng Hòa giận dữ vặn lại không có căn cứ cho hành động quyết liệt như vậy.
Đó là cuộc khảo sát của công ty tài chánh WalletHub đối với 182 thành phố khắp Hoa Kỳ, để xếp thứ tự an toàn nhất cho tới bất an nhất. Cuộc nghiên cứu dựa trên 41 thước đo liên hệ tới an toàn
Cảnh sát đã bắn chết một người đàn ông cầm dao tại El Monte, Nam California hôm Thứ Hai.
Một phần thưởng 50,000 đô la được đưa ra để bắt một người đàn ông của thành phố Burnaby đã bị truy nã trước đây vì tội rửa tiền như một phần của nhóm tội phạm có tổ chức người Việt Nam hoạt động tại Canada và Hoa Kỳ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.