Hôm nay,  

Thơ

25/08/200300:00:00(Xem: 5579)
THƠ THƠ

THÙY DZUNG PHỤ TRÁCH


Kết Bạn Vong Niên

Kính tặng nhà thơ Đan Phụng

Vài hàng kính gơœi bạn vong niên
Thơ đến tay người phaœi có duyên
Thi phú viết ra không tốn bạc
Vần thơ chép lại chẳng hao tiền
Giao duyên chữ nghiã cho vui veœ
Kết bạn văn chương tránh lụy phiền
Gơœi đến Nhà Thơ xin họa vận
Bài thơ tuyệt tác để lưu truyền.

Phương Hoài Sơn - Nam Úc

*

Nối Nhịp Cầu Thơ

Họa vận bài “Kết bạn vong niên” cỦa thi sĩ Phương Hoài Sơn

Bút nghiên đeo đuổi đã bao niên
Gặp gỡ thi hiền quaœ hữu duyên
Tha thiết trang thư ngời nét ngọc
Chân thành tình caœm sánh kim tiền
Tao đàn đẹp lối đầy tơ thắm
Thi khách say sưa quẳng gánh phiền
Nối nhịp cầu thơ mừng hạnh ngộ
Trao nhau mấy vận để vui truyền...!
Đan Phụng - mến họa

*

Sao Không Là Mùa Thu

Một cõi đời miên man
Một kiếp người lang thang
Nhắp men tình miệng đắng
Chân khập khễnh địa đàng

Thu Sàigòn em nhớ"
Đường Nguyễn Du hôm qua
Trước cổng trường vẫn mơœ
Anh như thể đợi chờ

Sao không là mùa thu"
Để nghe lời tình tự
Sao không là lá đổ
Để quay quắt muôn chiều

Cũng một đời em nhỉ"
Cũng một đời qua đi
Vũng lầy trong huyệt mộ
Đừng lưu luyến mà chi

Thiên đường xa xăm quá
Trong tăm tối u mê
Trên dặm đường soœi đá
Buồn vui lắm ê chề

Nắng chiều vàng bội bạc
Mưa chiều vàng hắt hiu
Em mắt chiều ngơ ngác
Anh quán trọ tiêu điều

Sao không là mùa thu
Để nai vàng ngơ ngác
Để nhìn lá vàng khô
Chôn nỗi buồn man mác

Thy2000

*

Cô Bệnh Nhân

Này cô bệnh nhân nho nhoœ ơi
Gặp tôi sao cô cứ mỉm cười
Có phaœi trần gian xuân đã tới
Hay lòng cô muốn thấy tôi vui"

Cô ước mơ chi để tóc dài
Chaœy như dòng suối xuống đôi vai
Suối cô không réo, nhưng vương vấn
Nhưng rối lòng tôi cô có hay.

Hôm qua cô mặc chiếc áo dài
Làm caœ mùa thu cũng theo sang
Tôi buồn như lá thu tan tác
Sợ ước mơ tôi cũng héo tàn
Thôi...
Nếu gặp xin cô chớ mỉm cười
Cho sầu mau chín ơœ trong tôi.
Lỡ mai xa cách... tôi thèm nhớ
Tìm chút buồn xưa đỦ ngậm ngùi.

B.T.

*

Không Đề!

Cho phai đi,
những khát vọng tình yêu nung nấu
Cho vơi đi
nỗi cô đơn đang bao phỦ quanh mình
Cho tỦi hờn - quá khứ chìm sâu
Em yêu anh có thể là như vậy.

Rồi - có một chiều hoàng hôn
Em ngồi bên dòng sông hoang vắng
Ngắm những đàn chim bay về tổ cuối ngày.
Chợt thấy mình leœ loi - đôi cánh
Ôm một cuộc tình chẳng biết về đâu"

Có thể nào...
em dám ước mơ
Điều đơn giaœn nhất người đàn bà có được
Có thể nào...
em nuôi niềm hy vọng
Những yêu thương không thuộc về mình
“Em là nưœa cuộc hành trình
anh đã dừng chân”
Cánh chim cuối cùng vội vã về bên kia sông
Em vội vã gom nỗi buồn giấu sâu trong ngực
Lặng lẽ những bước chân
... về chốn riêng mình!

Nhất Chi - Nhất My

*

Ma Nữ

Anh đi tu… tránh gông cùm… tình nghiệt
Ngục yêu đương xiềng xích phấn hương nồng
Em quái quỷ oan hồn xanh mắt liếc
Đổ cổng chùa địa ngục mở trong anh

Thuyền cứu khổ bụi trần ai phủ lấp
Bến u mê rên rỉ gọi tình sang
Câu Phật dạy sắc không da túi đắp
Chữ sân si hương sắc vẫn mơ hoang

Son ngầy ngật phai tàn môi khô nẻ
Phấn rụng rời má nhạt trũng cơn sầu
Thời gian đọng trán buồn bao hàng kẽ
Mặt nhăn nheo xếp lớp những vực sâu

Anh cố mộng về em như thế đấy
Dối gian lòng… rũ sạch nợ trăm năm
Nhang khói bay dáng em tình trỗi dậy
Bỗng giật mình tim vỗ nhịp bâng khuâng

Ngồi ngẫm nghĩ bực mình, anh…. chán ngắt
Tuổi xuân xanh sao giống cụ già… non
Dang dở cả đôi ta đời héo hắt
Cởiû cà sa mặc lại áo tình vương

Anh tìm em uống đôi giòng nước mắt
Chải làn mi tô đậm nét môi son
Chia hơi thở, má… hồng… hương say ngát
Thật nồng nàn… ghì chặt, nhé! Đừng buông

KiếnAn

*

Cưới Nắng

Xin cưới Nắng Mùa Hạ chói chang
Với ta, em lá ngọc cành vàng
Ta yêu một mặt trời mang lưœa
Từ lúc maœnh đời lạnh đóng băng

Từ thuơœ mùa xuân đến đọa đày
Một miền Nam rét cóng chân tay
Những người xưng rể, xưng dâu mới
Bỗng hiện nguyên hình ác thú say.

Xin cưới Nắng Chiều Vàng đổ lưœa
Xuống bàn tay hóa phép thần thông
Xóa tan những cuộc tình mua bán
Giữa lũ ma cô, gái nạ dòng.

Cưới Nắng Xa làm dâu họ Việt
Nắng Sàigòn đợi đón dâu xinh
Phụ dâu là Nắng Sài Gòn đẹp
Duyên nợ sắt son ta với mình.

Xin rước dâu về mùa trọng hạ
Đốt thiêu tổ quyœ ngoại tình đen
Đốt thiêu chăn gối sờn nhân baœn
Đêm hợp cẩn đầy môi mắt em.

Lưu Thái Dzo

*

Cô Bé Ngày Xưa

Ngày xưa, xưa lắm, chiều tan học
Áo trắng ôm tròn bao ước mơ
Tuổi xanh nhìn nắng, vui cùng nắng
Không chút ưu tư, chẳng chút ngờ

Ngày xưa, cô bé ngày xưa đấy
Có giậu mồng tơi ở cạnh nhà
Chẳng lấy mồng tơi làm mực lại
Làm son, cô điểm cánh môi hoa...

Cô tươi môi thắm chiều xuân thắm
Pha với hồn nhiên, chút thẹn thùng
Ngơ ngẩn vườn tiên bao cánh bướm
Lòng cô, phím nhạc chửa lần rung!

Mồng tơi vẫn tím, hồng bên giậu
Cô bé bây giờ đã tiểu thơ
Một hôm gió lạ qua cầu để
Áo trắng cô bay chợt bất ngờ...

Năm tháng rộn ràng trên luống chữ
Từng trang sách ngọc bỗng thành thơ
Mồng tơi cô hái thay làm mực
Để viết tên chàng giữa giấc mơ

Rồi có một ngày sông núi gọi
Và chàng đáp lại tiếng quê hương
Tiễn người, lệ thắm nhòa mi thắm
Gối ướt theo tin mỗi chiến trường!

Và cơn hồng thủy lan tràn mãi
Đỏ tháng Tư buồn. Hỡi tháng Tư!
Cuồn cuộn sóng xô, hồn nước đục
Cuồng chia đôi lứa giạt đôi bờ!

Tiền sử, chàng đi miền núi thẳm
Chim ngàn, cô vỡ tổ, bay xa
Quê người ước có mồng tơi để
Làm mực tha hương, khóc nhớ nhà

Cô viết thơ buồn bằng nước mắt
Trên tờ giấy trắng tựa lòng cô
Bao nhiêu giông tố mờ sông núi
Vẫn đậm vô cùng mực tím mơ!

Thời gian nếu được quay vòng lại
Cô hái mồng tơi đến mỏi tay
Qua nhịp cầu xưa, trăng nước hẹn
Rồi về dối mẹ: "Áo con bay...."

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*

VỀ TRÊN XE QUỐC LỘ

Ta trở về trên chuyến xe quốc lộ
Xe thật đông mà chẳng có người quen
Bởi đi lâu đã trở thành xa lạ
Trở về đây - thân phận lại ươn hèn

Khi xe chạy là khi ta nhắm mắt
Vì sợ nhìn khung cảnh cũ quanh ta
Sài Gòn Gò Công có gì sợ lạc
Đường vẫn ổ gà hơn thuở xưa xa...

Bây giờ chỉ còn lại tên và tuổi
Nên rất nhẹ ngàng thanh thản hành trang
Bởi cuộc đời rẽ ra muôn ngàn lối
Mà thân ta thích gió bụi dặm ngàn...

Xin đừng gọi ta là người thua cuộc
Vì kiếm cung rất thân thích trọn tình
Thiếu can đảm nên không đành chết được
Lắm bạn bè chung cảnh ngộ điêu linh

Bởi chấp nhận nên làm thân nô lệ
Phơi tấm thân giữa gió núi mây rừng
Rất im lặng gió đêm về kể lể
Chuyện bạn bè thích nhục sống vinh thân...

Ta không thể làm được như loài khỉ
Vì bản thân vẫn tự biết là người
Không thèm khóc dù phận ta rất khổ
Chịu làm người để chờ nắng hồng tươi..!

Cũng có lúc núi rừng sâu ta nhớ
Mắt thật buồn trong dáng của em xưa
Nhưng ở đó ta cần khoai để thở
Như ngày xưa ta cần mắt của em mơ...!

Em có gọi ta là gì cũng được
Rất bằng lòng dù vẫn thấy xót xa
Trong bão cát rất thèm lời tha thiết
Những câm hờn lời trách giận khinh ta

Từ xa lạ - Ta trở về thân thuộc
Mẹ thân thương rồi sẽ hết đợi chờ
Mắt mẹ buồn nhìn đứa con thua cuộc
Về lại đời còn lại rượu với thơ ...!

Ta nhìn mẹ như ngày xưa thi rớt
Rất âm thầm nhưng hứa sẽ chăm hơn
Ta mở mắt xe vẫn vô tình chạy
Cô bé ngồi bên có gương mặt thật buồn

Thy Lan Thảo

*

Lục Bát Hà Tiên

Xe qua Rạch Giá, Mỹ Lâm
Sóc Sơn boœ lại âm thầm ban trưa
Lình Quỳnh rồi đến Tri Tôn
Xe đò dừng lại chợ tròn Kiên Lương
Sóc Xoài tình vẫn còn vương
Xóm Miên thề hẹn lời thương với nàng
Ngã vào Phụ Tưœ, Chùa Hang
Ngã kia đi thẳng đường về Hà Tiên
Quê hương đất nước mỹ miều
Bên kia ruộng muối bên này đồng sâu
Quê em Bãi Ớt, Thuận Yên
Ngày anh trơœ lại còn say ân tình"
Mũi Ông Cọp sáng bình minh
Tô Châu vang tiếng ân tình cô em
Giang Thành phà bắc êm đềm
Qua thăm thắng caœnh thăm đền người xưa
Lăng ông họ Mạc còn kia
Công người khai phá dựng bia ngàn đời
Phù Dung cổ tự trăng rơi
Chuông ngân chiều vắng chơi vơi trong hồn
Nhớ người “Dưới mái trăng non”
Phu nhân Mộng Tuyết, Đông Hồ tiên sinh
Chờ mai buổi sáng bình minh
Lên thăm Thạch Động hữu tình nước non
Kìa dừa ba ngọn hãy còn
Mũi Nai ghé lại vài lon đỡ lòng
Tối về lại đến Chùa Ông
Ngắm dừa ba ngọn trên không sao trời
Đến đây anh chẳng chịu rời
Thôi anh ơœ lại sống đời với em.

Vĩnh Hòa Hiệp

*

Ánh mắt mẹ hiền

Rực rỡ trời đêm vạn ánh sao,
Gợi nhớ trong con nổi dạt dào.
Lấp lánh muôn hào quang mắt mẹ.
Hai vì sao sáng nhất trên cao.

Mất mẹ bơ vơ giửa chợ đời,
Tủi hờn lạc lõng phận cút côi,
Từng bước ngập ngừng lần nẻo tối,
Aùnh mắt mẹ hiền dẩn dắt soi.

Những lúc con buồn khóc chuyện chi,
Ôm con tha thiết mẹ thầm thì,
Mắt sầu chan chứa cùng chia sẻ,
Vương vấn giọt buồn đọng khoé mi.

Nhớ ngày con xuất giá vu qui,
Âu yếm nhìn con cất bước đi,
Mỉm cười mà mắt rưng rưng lệ,
Sung sướng nghẹn ngào cảnh biệt ly.

Mắt mẹ nghìn thu khép chặt rồi,
Màn đêm thăm thẳm chốn xa xôi,
Hai vì sao sáng con yêu nhất,
Tận cuối chân trời lặng lẽ rơi.

Kim Driver (Cranbrook)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.