Hôm nay,  

Ai Hành Ai?

18/12/199900:00:00(Xem: 8183)
Nhìn cảnh các ông kinh doanh và đầu tư ngoại quốc vò đầu bứt tai, dậm chân bực tức trước sự ù lỳ của mấy ông Cộng sản Hà Nội không chịu uống thuốc đổi mới để hội nhập kinh tế, tôi thấy tức cười vô cùng và muốn hỏi thăm các ông ngọai quốc một câu an ủi: Sao mà khổ quá vậy"
Các ông nói Việt Nam nay đã đến ngã ba đường, thời gian không còn bao nhiêu nữa, nếu không xúc tiến đổi mới kinh tế, sẽ tụt hậu trong khi các nước Á châu khác đang tiến mạnh trên đường phục hồi kinh tế. Và nếu tụt hậu kinh tế, Việt Nam sẽ mất đi khả năng làm giảm nạn nghèo khổ. Các ông ngoại quốc còn vẽ ra một bức tranh ảm đạm về kinh tế Việt Nam để thôi thúc các ông lãnh đạo Hà Nội gấp rút đổi mới. Họ sợ chú bé Việt Nam không chịu uống thuốc bổ sẽ xuống cân. Chú bé đâu có phải con ruột của các ông mà quýnh quáng như vậy" Nếu nó không chịu uống thuốc thì mặc nó chớ có sao" Tình thương quốc tế thật là tài. Nhưng mấy ông quốc tế đã hiểu nhầm một cách tai hại.
Ông đại diện Ngân hàng Thế giới sống ở Việt Nam từ nhiều năm nay đã chân thành thở than cảm thấy như sống trong một cảnh “nghịch lý”. Thế nào là nghịch lý" Từ gần một chục năm nay, các ông cấp viện đã thấy Việt Nam nhờ đổi mới kinh tế nên đã có sự tăng trưởng chưa từng thấy. Vậy thuận lý là cứ con đường đó mà tiến chớ còn thắc mắc gì nữa. Tại sao đến bây giờ vẫn còn câu hỏi có nên tiến nữa hay dừng lại để thụt lùi" Hỏi như vậy quả là “nghịch lý”. Các ông ngoai quốc đã lầm. Những cái đầu của chế độ đâu có nghĩ như các ông, họ không nghịch lý của họ mà còn thuận lý là khác, bởi vì cái lý của họ là làm mọi cách để giữ vững chỗ ngồi chớ không phải để phát triển kinh tế cho dân bớt nghèo khổ. Phát triển kinh tế làm xói mòn quyền lực của đảng, bởi vậy họ đặt câu hỏi lớn về con đường đó, đơn giản chỉ có vậy.
Sự hiểu lầm của các ông Mỹ kinh doanh và đầu tư ở Việt Nam còn tai hại hơn. Các ông đang khổ sở vì thấy Hà Nội vẫn im lìm không nhắc đến việc giảm thuế nhập cảng 50% cho các ông vào năm 2000 như đã cho các ông được hưởng ngon lành trong năm 1999. Năm hết tết đến, mấy ông chủ nhà Hà Nội chơi trò “ngâm tôm” khiến mấy ông Mỹ làm ăn buôn bán muốn phát khùng lên, thật cũng không có gì lạ. Các ông bực mình nói: Sự nín lặng của Hà Nội chứng tỏ họ không hiểu gì hết về cách làm ăn của các xí nghiệp tư doanh như thế nào. Tôi xin lỗi, chính các ông Mỹ đã không hiểu. Các ông đã không hiểu gì hết về cách làm ăn của các xí nghiệp quốc doanh mà mấy ông lãnh dạo đảng và nhà nước Hà Nội đã đầu tư cả người và của vào đó.

Các ông Mỹ không biết đánh bài tổ tôm của Việt Nam nên không biết trò “ngâm tôm” cũng là điều dễ hiểu. Nó chỉ cần khoanh tay úp bài ngồi chờ “tôm nẩy” để hạ ù và quơ tiền cả làng. Không cần biết bài nó có chờ tôm thật không, nhưng hiện tượng rung đùi “ngâm bài chờ tôm” này cũng đủ làm canh bạc rùng mình sởn gáy. Các ông Mỹ đã lâm vào cảnh này và ở đây mới thật có một sự “nghịch lý”. Tưởng rằng dọa được người, hóa ra lại bị người dọa. Các ông tư bản Mỹ cậy có tiền đã hành hạ anh cộng sản Việt Nam hơi nhiều giữa lúc anh này thèm khát đô la, ép phải chấp thuận trên nguyên tắc Hiệp ước Mậu dịch. Các ông kinh doanh Mỹ còn hù thêm nếu không giảm thuế 50% cho hàng các ông nhập vào Việt Nam, Quốc hội Mỹ sẽ không chấp thuận bản Hiệp ước Mậu dịch. Không biết vì ngây thơ hay vì quá ham ăn, các ông kinh doanh Mỹ mới dọa như dọa bà chằng cho con nít sợ. Đến Hiệp ước nó cũng chưa thèm ký, nói gì đến nó sợ Quốc hội của các ông không chấp thuận.
Chẳng những nó không sợ mà nó còn “ngâm tôm” quyền lợi của các ông làm các ông bấn xúc xích. Để đòi cho bằng được những quyền lợi riêng cho phe đảng, chế độ Hà Nội còn thấy cần phải làm cho cho mấy ông Mỹ khổ sở nhiều hơn nữa. Như vậy ai hành ai đây" Câu hỏi chưa được trả lời vì thời gian còn dài. Chỉ có một thực tế căn bản là bản Hiệp ước Mậu dịch nay đã trở thành “nạn nhân” của sự bất nhất và rạn nứt trong hàng ngũ ban lãnh đạo Cộng sản. Nếu đúng như vậy, ngược lại sự đoàn kết trong đảng Cộng sản cũng là “nạn nhân” của bản Hiệp ước Mậu dịch đang được chờ ký. Các ông kinh doanh Mỹ hô hoán thúc giục, nói kinh tế Việt Nam hết hấp dẫn vì kinh phí làm ăn quá nặng, luật lệ bất minh, giấy tờ rờm rà, tệ tham nhũng của quyền và gian lận lan tràn. Đã biết như vậy, sao các ông không rút dù bỏ đi kiếm thị trường khác, còn ở lại làm cái gì" Chẳng lẽ các ông còn tiếc rẻ con gà quạ tha. Với thời gian xác con gà chết chỉ có bốc mùi.
Một thực tế khác là trên sân chơi kinh tế bất cứ anh nào cũng có ngón đòn hành hạ. Anh giầu hành hạ có phương pháp, có hệ thống, có sách vở đường dài. Còn anh nghèo vốn liếng cạn láng chỉ biết chơi trò tháu cáy, bịp bợm đoản kỳ để kiếm chút cháo. Trong cuộc hội nghị thường niên ở Hà Nội năm nay các nguồn cấp viện lại hứa hẹn sẽ giúp 2.8 tỷ đô la để cứu nạn nghèo khổ ở Việt Nam. Nhưng hứa là một chuyện, còn tiền có đến tay không lại là chuyện khác. Bằng cớ là trong 7 năm qua, các nguồn cấp viện cam kết giúp đến 13 tỷ đô la, mà rút cuộc Hà Nội khổ sở chỉ lấy ra được có một nửa. Tại sao vậy" Tại sao tiền sẵn có ở trong két mà Hà Nội không mở ra lấy hết được" Đó là vì cái chìa khóa mở két có điện cao thế giật, nó đòi phải theo những điều kiện của nó. Năm 1999, đói đô la, vậy mà chỉ dám mở ra lấy được 600 triệu. Năm nay túng quẫn hơn nữa, bạc lại chất đầy, nhưng điện cũng mạnh hơn, các ông lãnh đạo Hà Nội vẫn hà tiện chỗ ngồi để mặc dân đói khổ. Còn nỗi hành hạ nào hơn là giữa lúc thèm tiền, nhìn thấy nó trong két mang tên mình mà không dám thò tay lấy. Thật thê thảm.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.