Hôm nay,  

Thơ Cù Nèo

17/02/200300:00:00(Xem: 6360)
NAM MAN

Đứa Nam Man Than Tết
(Thân tặng má bầy treœ)

Tết nhứt còn đâu có mấy ngày,
Tui rầu mất nguœ caœ tuần nay.
Nợ nần vẫn chất chồng như cũ,
Con cháu thì đau ốm thế này.
Mấy cái “biu” kia đâu có traœ,
Năm ngàn bạc đó phaœi chờ vay.
Xoay qua, xoay lại năm hầu hết,
Túi chẳng đồng xu cạo gió đây!

Hoœi hằng Bần

Baœn mặt ông sao quá xá lì,
Đuổi hoài đuổi huœy, đuổi không đi.
Mình đâu có phaœi bà con hỉ,
Tớ cũng không là ruột thịt chi.
Tại bác, mà anh em reœ rúng,
Vì ông, mới chúng bạn khinh khi.
Mần gì đeo miết như sam vậy,
Mắng chưœi hoài nghe cũng thấy kỳ.

Trùm Sò Ăn Tết

Năm nay ăn Tết lớn ghê ta,
Có caœ bê thui, có vịt, gà...
Đây nhé, mâm thèo lèo cứt chuột,
Kia à! Dĩa bánh pía Tàu sa.
Trên bàn mới chất hai chai rượu,
Dưới bếp đang đun một ấm trà.
Nhưng hãy khoan ra mời khách khứa,
Cúng xong... nhớ dọn cất liền đa!

Lo Sợ Táo Quân Gặp Khuœng Bố

Vì quân khuœng bố loạn cào cào,
Tớ mới cần ông dứt khoát mau,
Kẹt lắm, thì làm “ngày hội thaœo”,
Sua hơn, cứ cưœ “lễ bàn giao”.
“Ráp bô”, bác muốn, “meo” lên trước,
“Rì phọt”, ông cần, “phéc” tới sau.
Chớ nếu chầu trời mà gặp chúng,
Chúng chơi saœng, chết mới là đau.

Đầu Năm Bị Vợ Chươœi

Thiệt thứ chồng con chẳng giống ai,
Nói hoài, thét riết mặt như chai.
“Mần thơ mần thẩn” không sao sống,
“Viết báo viết bung” chẳng đuœ xài.
Còn lén rút tiền đi kéo máy,
Lại toan vay nợ để chơi bài.
Ông đừng có tươœng tui không biết,
Vì há miệng ra, sợ mắc quai.
Đêm Hăm Chín Tết Bị Vợ Đuổi

Nè, tui hoœi thiệt má thằng cu,
Nỡ boœ tui ngoài này haœ “du”"
Nguœ rúc trong xe run lập cập,
Nằm co dưới chái tối lù mù.
Đâu gì phaœi giận lâu như rứa,
Chỉ vậy mà hờn đến thế ru!
Chẳng nhớ lời ông bà đã dạy:
“Phu thê vô cách dạ chi thù”!

Đứa Nam Man Bị Vợ Trách

Ông thì chỉ được nước lè phè,


Nói mãi mà ông đâu chịu nghe.
Hễ bước ra nhà là bí tỉ,
Bằng vô tới cưœa đã lè nhè.
Không tiền lết đến phiền con cháu,
Thiếu rượu mò qua quấy bạn bè.
Đầu tháng đầu năm ăn với nhậu,
Say nguœ, lại giơœ giọng ba que.

Than Với Con

Ngày nào ổng cũng quậy như vầy,
Thưœ hoœi tao sao sống được đây.
Về tới là càm ràm mắng chưœi,
Đi thôi chứ cự nự la rầy.
Từ ngày ổng cặp kè con đó,
Đến lúc cha mê mệt mụ này.
Chẳng bữa nào tao không nước mắt,
Tao mần sao sống nổi đây bây"

Tình Bà Cháu

Ông thì ho gió, cháu ho khan,
Tội nghiệp bà không, chạy saœng hoàng
Hết rước, hết đưa ông bác sĩ,
Liền mời, liền thỉnh lão thầy lang.
Khi thì bận rộn lo cơm nước,
Lúc lại lăng xăng nấu thuốc thang.
Đã một tuần nay bà chẳng nguœ,
Ông thì ho gió, cháu ho khan.

Biết Quá Đi Chớ

Cái tánh tui bà biết đã lâu,
Mà tui đâu phaœi nói lần đầu.
Không như ông Chọn, ông Sang đấy,
Chẳng giống chú Quân, chú Chí đâu.
Boœ vợ, boœ con trông phát tội,
Quên nhà, quên cưœa thấy mà rầu.
Tui càng không tật hay mèo mỡ,
Cái tánh tui bà biết đã lâu!

Độc Thân Lại Sướng

Đầu năm, đứa Nam Man điện thoại cho thằng bạn ơœ Huê Kỳ để chúc tết và hoœi thăm về gia caœnh cuœa nó, nó traœ lời như vầy:

Cơm hàng cháo chợ chục năm nay,
Chẳng vợ, chẳng con chi quấy rầy.
Nhẹ tấm thân vầy thì cũng sướng,
Quen tình caœnh đó lại càng hay.
Buồn thì kéo bạn về ăn nhậu,
Chán cứ tìm “em” đến giaœi khuây.
Sống caœnh “độc thân” vầy lại khoœe,
Vợ con chi nữa khổ thôi mầy.


Lỡm Ông Bạn Hát-Ô


Hoàn caœnh ông, ai thấy chaœ thèm,
Sướng hơn caœ một số anh em!
Nguœ nghê... thì sẵn vài “hôm lết”,(*)
Ăn uống... lại nhờ mấy “phuốc tem"(**)
Không vợ, không con, không thắc mắc,
Chẳng than, chẳng oán, chẳng lèm bèm.
Đêm nằm mơœ mắt nhìn ra phố,
Mấy ngọn đèn mờ toœ nhấp nhem.

(*) Homeless (**) Food Stamp

Nam Man

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu Lạc Bộ Nhiếp Ảnh Việt Nam/VN Photography Club sẽ tổ chức một cuộc triển lãm ảnh nghệ thuật "Ánh sáng và sắc màu" tại Little Saigon, Nam Cali. Buổi triển lãm sẽ diễn ra hai ngày, Thứ Bảy và Chủ Nhật, 7 và 8 tháng 12 năm 2019 từ 10 giờ sáng đến 5 giờ chiều, tại Hội trường nhật báo Người Việt
Bộ trưởng quốc phòng Nam Han, Jeong Kyeong-doo và đồng nhiệm Trung Quốc, Ngụy Phượng Hòa đã đồng ý thiết lập thêm những đường dây nóng quân sự giữa hai nước và chuẩn bị cho chuyến công du của bộ trưởng Jeong đến Trung Quốc vào năm 2020.
Ánh nắng chiều đã tắt nhưng tôi vẫn như cảm nhận được cái nóng hừng hực qua cung cách vén ống tay áo để lau mồ hôi trán của người tưới cỏ.
Công Ty Disneyland sẽ chính thức tham dự cuộc Diễn Hành Tết tại Westminster với sự góp mặt của nhiều nhân vật trong đó có Mickey và Mini Mouse.
Thương vụ bán hàng trên mạng tại Hoa Kỳ Ngày Lễ Tạ Ơn đã tăng vọt 17$ tới 4.1 tỉ đôla, theo Salesforce cho biết. Doanh thu bán hàng mạng trên toàn cầu đã tăng còn nhanh hơn.
2 du khách của chiếc du thuyền Carnival Cruise Line đã chdết trong một xe buýt trong thời gian một tua độc lập tại Belize hôm Thứ Tư.
Thủ Tướng Iraq Adel Abdul-Mahdi cho biết hôm Thứ Sáu rằng ông sẽ từ chức theo sau nhiều tuần lễ biểu tình bạo động và lời kêu gọi ông ra đi bởi nhà lãnh đạo tôn giáo hàng đầu quốc gia của phái Hồi Giáo Shia.
2 phi đạn được Bắc Hàn phóng đi hôm Thứ Năm “được cho là bắn từ một bệ phóng phi đạn nòng siêu lớn,” theo các viên chức quân sự Nam Hàn cho biết.
Cảnh sát Anh đã bắn chết một người tấn công khủng bố hôm Thứ Sáu tại Cầu London -- một sự kiện đau lòng đã khiến ít nhất một người vô tội thiệt mạng và một số người khác bị thương xung quanh con đường trọng yếu là nơi xảy ra vụ tấn công Hồi Giáo chết người chỉ hơn hai năm trước.
Trấn Cảnh Đồng nằm bên bờ sông Liễu Hạ, xinh đẹp như cảnh thiên thai ở chốn trần gian. Khách thương hồ đến đi mua bán quanh năm. Khách du thanh tú lịch lãm cũng dập dìu trẩy hội…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.