Hôm nay,  

Derailed

13/11/200500:00:00(Xem: 3270)
wk_11132005_3

Charles Schine làm nghề giám đốc quảng cáo, hàng ngày đáp chuyến xe lửa 8:43 phút để đi tới sở làm. Nhưng có một hôm Charles bị trễ chuyến xe và gặp Lucinda Harris, đời anh thay đổi kể từ đó.
Lucinda đẹp quyến rũ, gợi cảm. Mặc dù đôi bên đã lập gia đình và có con cái, họ vẫn bị lôi cuốn vào nhau như nam châm và bắt đầu hò hẹn ăn trưa sau giờ làm việc rồi chẳng bao lâu đi tới khách sạn. Việc ngoại tình xem ra suôn sẻ cho đến khi LaRoche một kẻ lạ mặt phá cửa đi vào phòng ngủ và chỉa súng vào họ thì việc quan hệ bất chính trở thành cơn ác mộng đầy nguy hiểm, tàn bạo mà họ chưa bao giờ nghĩ đến.

Cuộc sống của Charle sớm đi vào bước ngoạt đầy dối trá, hăm doạ, vũ lực và tội phạm. Charles không thể nào giải thích được cho vợ hiểu và giải bày với cảnh sát, Charles thấy như mình bị giam hãm trong một thế giới xa lạ không còn biết gì về cuộc sống bình an mà anh từng có trước đó.
Phim chiếu nhiều rạp. Đạo diễn Mikael Hafstrom.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
vào ngày 9 tháng 6/2018 tại Viện Việt Học để giới thiệu dòng nhạc của 5 vị Bác sĩ , vừa là nhạc sĩ sáng tác ca khúc, trong cộng đồng người Việt hải ngoại: Phạm Gia Cổn, Phạm Anh Dũng, Trần Anh Dũng, Dương Đình Hưng, Trần Văn Khang.
trận chung kết của giải Champions League Âu Châu. Trận chung kết này lần đầu tiên được "cố ý" chọn tổ chức tại thủ đô Kiev của Ukraine vào ngày thứ bảy 26 tháng 5 vì quốc gia này đã và đang có tranh chấp đẫm máu ở vùng biên giới giáp nước Nga
Để đến nghe chiều nhạc Cho Tôi Lại Ngày Nào vào ngày Chủ Nhật 6 tháng 5 tại Việt Báo, một fan của Thái Hiền đã lái xe từ San Jose xuống đến Quận Cam.
Đại Lễ Phật Đản Phật Lịch 2562 -2018 do Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hoa Kỳ và Cộng Đồng Phật Giáo Việt Nam Nam California tổ chức vào Thứ Bảy và Chủ Nhật, ngày 5 và 6 tháng 5 năm 2018 tại Công Viên Mile Square Park, thành phố Fountain Valley, Nam California, thành công viên mãn
Lớn lên dưới chế độ Cộng sản Việt Nam, tôi đã từng quen với những nỗi sợ hãi bất chợt – tiếng đập cửa nửa đêm, công an xông vào nhà khám xét, ông cậu bị bắt, nhỏ bạn thân mất tích v.v. Phải mất nhiều năm sau khi định cư ở Mỹ tôi mới bỏ được thói quen nói thầm thì và tim đập thình thịch vì ... sợ. Mãi sau này khi trở thành công dân Mỹ, nỗi sợ hãi mới hoàn toàn biến mất. Chiều qua, ngồi ở tòa thị chính Westminster, nhịp tim tôi đã có lúc đập thình thịch. Lẽ nào tôi đang sợ?
Buổi họp bỏ phiếu quyết định thành phố Westminster tham gia vào nhóm các thành phố thuộc Quận Cam chống lại đạo luật “Tiểu Bang Trú Ẩn” của California vào chiều tối ngày 11/04 là một sự kiện rất đặc biệt.
Một góc trong cuộc biểu tình trước tòa thị chính Westminster vào đêm Hội Đồng Thành Phố họp về việc chống lại đạo luật “Tiểu Bang Trú Ẩn” của California.
Giải thưởng trị giá $1000. Các bài dự giải sẽ được chọn đăng trên mục Viết Về Nước Mỹ và in trong sách Viết Về Nước Mỹ, 2018.
Biến cố Mậu Thân vào mùa Xuân năm ấy đã trở thành một trong những trang sử Việt Nam đẫm lệ, xót xa, và bi thương nhất.
Thời buổi văn minh, trong một gia đình nào đó có người thân qua đời, khi hạ huyệt, hầu hết con cháu đều bỏ khăn tang xuống lòng huyệt như để gởi theo lòng thương tiếc xuống với người quá cố. Đây là một hành xử văn minh, tránh hủ tục rườm rà, nặng nề, đeo đẳng cưộc sống con người nhiều năm.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.