Hôm nay,  

"Thực tại"

09/09/201412:47:03(Xem: 1980)

Chúng ta thử nghĩ rằng đời sống chẳng khác nào như một trò chơi chính bạn là người đang chuyền năm quả bóng trong không khí. Mình thử đặt tên cho chúng - việc làm, gia đình, sức khỏe, bạn bè, và tâm linh bạn phải giữ tất cả năm quả bóng này luân chuyền trong không khí cùng một lúc. Thực tế bạn đã hiểu rằng việc làm là một quả bóng cấu tạo bằng cao su. Nếu bạn lỡ đánh rơi thì nó sẽ tung lên trở lại. Nhưng còn bốn quả bóng kia thì sao - gia đình, sức khỏe, bạn bè, và tâm linh thì chúng làm bằng thủy tinh. Nếu mình lỡ làm rớt một trong những quả bóng này, chúng sẽ bị trầy trụa, sứt mẻ, rạn nức, đổ bể và rất có thể bị tan vỡ. Chúng sẽ không bao giờ còn nguyên vẹn. Nếu hiểu được như vậy bây giờ bạn cần phải làm sao tạo một chân lý cho chính mình.

Làm thế nào đây?

Đừng bao giờ mặc cả bản thân để rồi so sánh mình với kẻ khác. Tại vì tất cả chúng ta sinh ra khác nhau trong hoàn cảnh và tư tưởng ai cũng có một cá tánh riêng cũa họ. Đừng nghĩ rằng mình phải làm vừa lòng cho mọi người khi họ muốn. Chính bạn mới hiểu tiềm thức và khả năng cũa mình. Đừng lạm dụng và uổng phí những gì mình đang có. Hãy ôm ấp và hoài bảo nó như chính bản thân mình, nếu không có thì cuộc sống sẽ không còn ý nghĩa nữa. Đừng đánh mất cuộc đời bằng cách sống trong quá khứ và đừng quá lo lắng cho ngày mai khi mình không biết ra sao. Nếu bạn biết sống mỗi ngày tức là “bạn được sống tất cả những ngày mình đang có.”

Đừng chịu thua khi mình còn khả năng. Đừng tuyệt vọng khi mình còn hơi thở. Tận cùng là khi nào mình tự bỏ cuộc. Đừng bi quan mà hãy biết rằng tôi không phải là một người toàn vẹn. Trong cái sự ngẫu nhiên cũa cuộc đời đã khiến cho chúng ta tựa nhau để mà sống. Đừng bó tay khi mình chưa tranh đấu. Trong sự thất bại chúng ta học hỏi được kinh nghiệm và can đảm. Đừng nghĩ rằng tình yêu sẽ không bao giờ tồn tại. Muốn được tình yêu trước tiên mình phải ban tặng cho tình thương, mất tình yêu khi mình tự trói buộc nó đến tuyệt vọng, hãy để tình yêu được tự nhiên như hơi thở.

Đừng sống vội để rồi đánh mất ý nghĩa cũa cuộc đời, và không biết cuộc sống sẽ đưa mình về đâu. Đừng quên rằng sự xúc động mãnh liệt nhất của con người là được cảm nhận. Đừng lo sợ sự học hỏi. Kiến thức không mang trọng lượng, mình có thể đem theo suốt cuộc đời. Đừng uổng phí thời gian và lời nói. Những thứ ấy mình không bao giờ tìm lại được. Đời sống không phải là một kết quả, mà là một con đường để chúng ta thử thách và học hỏi. Quá khứ là một sự đã rồi , tương lai là một sự huyền bí nhưng hôm nay là một sự ban tặng vì lẽ đó chúng ta gọi nó là “Thực Tại.”

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cơm chiên dương châu là món ăn ngon có xuất xứ từ thời nhà Thanh của Trung Quốc và nhanh chóng nổi tiếng trên khắp thế giới. Món cơm chiên dương châu này vừa thơm ngon lại vừa có rất nhiều màu sắc bắt mắt nữa, đậm đà và giàu chất dinh dưỡng, rất dễ dàng để chế biến.
“Cảm ơn Thượng đế cho cuộc sống qúy báu này và xin tha thứ cho chúng con nếu chúng con không trọn lòng yêu nó.” Garrison Keillor
Đã vào đại học, nhất là các em du học sinh, thì không chỉ là cắm đầu cắm cổ học bài rồi về nhà.
Tấm hình chụp năm 1983 trên trại tỵ nạn ở đảo Galang, Indonesia: Hướng Đạo Hồn Việt rước bàn thờ Tết. Tuy là Tết, nhưng nhiều hướng đạo sinh mặc luộm thuộm vì tài sản chỉ có đôi dép nhựa và mấy bộ đồ do trại cấp là xịn nhất rồi.
Mời Tham Dự Kể Chuyện Tình, Chuyện Gia Đình, hay Kỷ Niệm, Hồi Ức, Chia Xẻ
Nếu ở VN thì các bạn sẽ làm dễ hơn vì nướng than, còn ở hải ngoại thì có thể nướng bằng oven thôi.
Cô hồn theo quan niệm dân gian là những hồn ma lẻ loi, những linh hồn chưa được siêu thoát còn vất vưởng trên trần thế. Họ không cửa không nhà, không nơi nương tựa, lang thang vô định rày đây mai đó, họ rách rưới đói khát vì không được ai cúng cho ăn cho mặc. Họ rất tội nghiệp, họ là những kẻ khốn cùng bên kia thế giới.
Làm cho người khác được sung sướng không đòi hỏi ở ta công khó gì cả. Chỉ cần một cử chỉ thân ái, một lời nói làm đẹp lòng, chỉnh lại một chút những sai lệch nào đó trong tâm hồn. Frank Crane
Trong hình là khu phố Ginza, trung tâm tài chánh của Tokyo, thủ đô Nhật Bản. Người chụp hình là nhà báo Phan Tấn Hải trong chuyến đi Nhật Bản do ATNT Tours & Travel (https://www.atnttour.com/) thực hiện với hướng dẫn của Giám đốc Trần Nguyên Thắng, người du học Nhật từ 1970, giỏi tiếng Nhật, biết rất nhiều ngõ hẻm kỳ lạ nhất của Nhật Bản.
Kể Chuyện tình, Chuyện Gia Đình, Kỷ Niệm, Hồi Ức, Chia Sẻ … là mảnh sân chung dành cho tất cả quí vị độc giả. Các bạn có thể kể chuyện tình, đời sống hôn nhân, hay chuyện gia đình, chuyện nuôi dạy con, kỷ niệm thời đi học, thời tuổi trẻ, tuổi thơ, những hồi ức, tâm sự …. của bạn, hay chia sẻ những bài viết hữu ích nói về tình yêu và đời sống gia đình, quê hương đất nước, … cho tất cả bạn đọc Việt Báo và Việt Báo Online cùng thưởng thức hay học hỏi từ chuyện tình/chuyện gia đình, bài viết của bạn.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.