Hôm nay,  

Thơ Bé: My Teacher

15/06/200300:00:00(Xem: 2522)
tn_06152003_2tn_06152003_3

To Mr. Richard Lee
with great gratitude and thanks.

Thầy giáo của Dan tên là Richard Lee. Dan viết bài thơ bằng tiếng Anh để tặng thầy, vì thầy sắp về hưu.

Only one more week and I will leave Townsend Junior High
I will remember all my teachers
And I will return to see them all
But only one person
That I will be hard to find
Because after this school year,
he will retire
That is my social study teacher
Mr. Lee…
My teacher
Has been in Vietnam
and taught English to Vietnamese
My teacher Is a hard working man
He is very kind and honest
He has all the good charactors that I admire
He gives us lots of homeworks
He checks agenda usually
But I am only
A child
Enjoys playing games more than studying.
One day
Report card is sent home
With a warning "Danger of failling"
Mom's heart is broken into pieces when she reads these words.
She is upset and cries
Without hesitation, she goes to the teacher asking for help.
And from that time, my agenda is signed everyday.
At home, mom always reminds me doing homework.
Day by day, I make some progress
I have a better grade
Once in a while, I have an "A"
Mom is happy and I see no more tears in her eyes.
Someday, I will return to old school.
The trees which I had played around will be here,


The US flag that flis in the morning wind will be there,
But one face that I will not be able to see any more…
Mr. Lee
My teacher…
How much I will miss you!
Bài tiếng Việt:
Thầy của em

Một tuần nữa thôi
Em sẽ rời trường Townsend
Junior High
Và em sẽ có lúc trở lại thăm tất cả
Nhưng có một người
Em khó lòng gặp lại
Đó là thầy Lee dạy em môn sử
Vì sau niên học, thầy nghỉ hưu
Thầy của em
Đã từng đến Việt Nam
dạy người Việt nói tiếng Anh
Thầy của em cần mẫn siêng năng
Tốt bụng và thành thật
Em ngưỡng mộ thầy những tính tốt
Thầy cho chúng em làm quá
nhiều bài tập
Kiểm tra thường xuyên sổ ghi bài
Trong khi em chỉ là một đứa trẻ
Thích trò chơi điện tử hơn học hành
Một ngày
Phiếu điểm được gửi về nhà
"Coi chừng thi rớt" thầy cảnh cáo
Những giòng chữ
làm trái tim của mẹ tan vỡ
Mẹ buồn và khóc
Không do dự, mẹ tìm đến thầy
nhờ giúp đỡ
Và từ đó, sổ ghi bài được kiểm tra từng ngày
Mẹ luôn ở bên em, nhắc nhở
bài tập bài làm
Ngày qua ngày, em tiến bộ
Đã có điểm tốt của thầy
thỉnh thoảng còn được cả điểm "A"
Mẹ đã vui trở lại không còn khóc.
Một ngày nào đó
Em sẽ trở lại ngôi trường cũ
Những cây cao mà em thường vui đùa chung quanh
vẫn còn đây.
Lá cờ Mỹ bay trong gió sớm vẫn còn đó
Nhưng chỉ gương mặt thầy không thấy nữa
Thầy Lee
Lòng em sẽ dâng đầy nỗi nhớ
vị thầy kính yêu.
Dan Võ

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tóm tắt: Ngày xưa có hai anh em, anh thì thông minh nhưng nhát gan, nghe chuyện ma quỷ rất sợ hãi và rùng mình. Người em thì khờ dại, chẳng biết làm gì cả. Một hôm người cha bảo thằng con khờ phải học một nghề để nuôi thân thì cậu xin đi học nghề rùng mình, vì cậu chưa hề biết rùng mình là gì! Có một người trông coi nhà thờ ghé lại chơi, nghe chuyện, nhận cậu khờ làm học trò. Cậu đi theo thầy để học nghề.
Các bạn thân mến, Chúng ta đi đứng vững chãi, đến trường, học hành bằng đôi chân. Nhưng có bạn, không có đôi chân, vẫn đứng vững bằng ý chí của mình: Đó là bạn Haven Shepherd, tên Việt là Đỗ thị Phương.
Vẫn trong tháng của Mẹ (Mother’s Day), Trung Tâm Việt Ngữ Hồng Bàng gửi tới những bài viết của các em về đề tài MẸ. Dưới đây là bài của em Olivia Lê, cô giáo ra đề tả Ba hoặc Mẹ, và em đã chọn Mẹ để viết bài luận văn.
Các em thân mến, Tuần này, chúng ta lại đi vào phần bốn của bệnh rối loạn tăng động. Tuy là bệnh nhẹ hơn tự kỷ, nhưng phụ huynh cũng phải cần biết và chăm sóc và hướng dẫn con em của mình. Phần 4
Tóm tắt: Ngày xưa có hai anh em, người em ngu ngơ đần độn, người anh giỏi giang, việc gì cũng làm được nhưng nhát gan. Thấy người anh và mọi người nghe chuyện ma quỷ thì rùng mình, người em ngạc nhiên vì không biết rùng mình là gì. Khi người cha bảo cậu phải đi học một nghề thì cậu xin đi học nghề rùng mình, người cha không còn cách gì nói chuyện với con nữa. Nhưng có một người khách coi nhà thờ ghé chơi, nghe người cha than thở bèn nhận đem cậu về dạy cho cách rùng mình. Người cha vội cho cậu đi theo ngay...
Em Nguyễn Ngọc Hân, đoạt giải nhất Giải Học Bổng cấp lớp Năm niên khóa 2018-2019 trường Việt Ngữ Trung Tâm Văn Hóa Việt Nam, cùng với em trai Nguyễn Đình Bảo Khôi, cùng lớp, đoạt giải Nhì.
Các tuần rồi, bạn Ý Nhi viết thư than phiền về chị của bạn.
Mỗi ngày, mẹ tôi thức dậy sớm để chuẩn bị cho công việc làm y tá.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.