Hôm nay,  

Bé Viết Văn Việt

05/11/200600:00:00(Xem: 28097)

BÉ VIẾT VĂN VIỆT/ BÀI DỰ THI SỐ 271

BÀ NGOẠI ĐẾN MỸ

Cả gia đình em mong hoài mong mãi mới còn đúng một tuần lễ nữa, bà ngoại tới Mỹ. Người lăng xăng lo lắng nhiều nhất là mẹ em. Nào dọn nhà cửa, dọn phòng, mua mọi thứ cần dùng trong nhà để chờ đón bà ngoại. Ngoài vườn cũng được quét dọn sạch sẽ, trước đó mẹ đã trồng thêm nhiều bông hồng và cây hồng đang mùa nở hoa, thơm và đẹp.

Rồi một tuần lễ tuy chậm chạp cũng qua hết.  Ngày thứ Bảy, mẹ làm thức ăn sẵn rồi chiều tối, cả nhà cùng lên chiếc xe Van do ba lái và mẹ cũng lái thêm một chiếc xe nữa đi kèm theo. Mẹ nói phải phòng hờ vì sợ bà ngoại đem nhiều hành lý. Khi vào tới phi trường, chỗ dành cho khách Quốc Tế, gia đình em và họ hàng cả chục người, đứng dàn ngang ở phía trước có hàng rào ngăn vì phía dưới là chỗ hành khách sẽ đi ngang qua. Em là người được cầm hoa để chào mừng bà ngoại.

Máy bay tới thật đúng giờ. Không biết làm sao để tả hết được sự hồi hộp của em và chắc của cả mọi người lúc đó.  Thời gian kéo dài không biết bao lâu mới thấy có một số hành khách ra cửa. Rồi lâu thật lâu, cái cổ em cúi xuống dòm đã mỏi quá chừng mới nghe tiếng mẹ reo lên:

“Bà Ngoại, bà Ngoại…”

Em đâu biết ai là bà ngoại và cứ láng cháng chạy qua chạy lại, chen tìm chỗ dòm xuống. Cả nhà lại ào tới cổng đón và thình lình, em thấy mẹ chạy bổ nhào tới ôm một người.  Đó là bà ngoại sao" Bà ngoại đâu có già lụm khụm như em tưởng, mà bà còn khỏe mạnh, vui vẻ. Bên cạnh bà là một người đàn ông đang cố kìm giữ cái xe chất đầy va ly, rương, giỏ. Em đoán đó là cậu Thái, em của mẹ, cùng đi với bà ngoại qua Mỹ.

Mọi người mắc bận chào nhau, ôm hôn nhau rối rít. Em như bị bỏ quên một chỗ. Cho tới khi bà ngoại chợt nhớ, hỏi: Con Bê đâu rồi" Mẹ mới kéo em tới gần và em đưa bó hoa cho ngoại.  Bà ngoại bế xốc em lên , nhẹ như bế một con búp bê bằng nhựa…Em cười lỏn lẻn nhưng thật ra lúc đó em vẫn chưa thấy quen với bà ngoại.

Bữa cơm tối hôm đó trong gia đình vui không thể tả. Bà ngoại kể chuyện bên nhà, chuyện bà con, ai còn ai mất và lúc cảm động quá thì cả ngoại và mẹ đều khóc. Rồi sau đó những va ly, rương giỏ được mở ra. Chao ơi, không biết bao nhiêu là quà, ai cũng có quà hết. Em thích nhất là bộ áo dài và cái khăn vành rây hoàng hậu. Em ướm thử, thấy hơi rộng và dài, nhưng bà ngoại nói câu gì đó mà em hiểu là con nít thì may rộng, còn bà già thì may nhỏ lại…

Bà Ngoại qua Mỹ thăm, ở cả tháng rồi mà gia đình em vẫn chưa bớt vui. Bà Ngoại nấu món ăn Việt Nam rất ngon, may quần áo rất đẹp, con Út, em của em đeo cứng bà ngoại, tối nào cũng đòi ngủ với bà để nghe bà kể chuyện đời xưa…. Vì bà ngoại nấu ăn ngon nên cả ba và mẹ nữa, rất siêng đưa bà ngoại đi chợ Việt Nam. Bà ngoại cũng thích đi chợ Việt Nam lắm, bà nói ở đây thứ gì cũng có, cũng dư thừa…Và cậu Thái, thì thích đi đây đi đó, thăm những bảo tàng, những thắng cảnh, cậu chụp rất nhiều ảnh, quay phim… Những lần cùng gia đình đi chơi em thấy bà ngoại rất vui, lúc nào em cũng thấy bà ngoại cười.

Nhưng em biết gia đình em sẽ buồn lắm, vì chừng một thời gian nữa thôi, ngoại sẽ trở về Việt Nam. Ngoại nói ngoại không ở lâu được vì ngoại phải trở về lo việc buôn bán và lo cho ông cố đã già yếu.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Pauline Đồng 12 tuổi, học lớp 7 trường Fitz, tự học tiếng Việt ở nhà với mẹ. Em được TT Bush tặng bằng khen năm học lớp 6 trường Northcutt. Năm 2004 thắng giải Red Ribbon Fall Festival Paster Contest và đoạt giải Nhất môn Tập làm làm văn Giải Khuyến Học
Cây phương tím đầu ngõ nhà em lại trổ bông, nhắc cho em biết mùa hè sắp trở về. Buổi sáng thức dậy nhìn qua khung cửa sổ ánh nắng thật chói chang. Chỉ mới 6 giờ sáng mà em cứ ngỡ đã tới giờ đi học.
Các bạn phải ngoan như VyVy nè. Vì Vy mới lên 5, nhưng ngoan nên được mẹ dẫn đi ăn Bánh Cuốn Tây Hồ ở Phước Lộc Thọ rồi còn được mua quà nữa cơ.
Báo với các em thiếu nhi thương mến của chị, chị Tường Chinh vừa được ra trường trong tháng 6 vừa rồi. Học xong là chị phải bận bao nhiêu việc mới trong đời sống. Vì vậy, bắt đầu từ số này, chị Tường Chinh, tuy chưa thật sự rời trang thiếu nhi nhưng cũng cần thêm bạn giúp đỡ. Vậy từ nay, chị Phụng Linh sẽ phụ trách trang
Chị TC xin lỗi em vì đã trả lời thư chậm, vì trong tháng 6 chị quá bận rộn với kỳ thi và lễ ra trường. Tranh truyện “Một Ngày Của Con Mèo TaTa” vẽ đẹp quá. Chị rất thích và chị nghĩ rằng các em thiếu nhi cũng sẽ thích thú khi đọc truyện tranh vẽ của em. “Bay Vào Cõi Tiên chỉ còn kỳ này nữa là chấm dứt, chị sẽ cho đăng
Lúc đầu chỉ có bà Phù Thủy với Mèo Mướp cưỡi chổi thần rong chơi bốn phương trời thôi. Nhưng rồi vì gió thổi bay mũ, chó Đốm lượm được trả lại, yêu cầu được lên ngồi đi chơi chung. Rồi cái nơ rớt
Quỳnh Như Nguyễn 9 tuổi, học lớp 3 trường Brookhurst Elementary. Lần đầu tiên Quỳnh Như viết bài dự thi “Bé Viết Văn Việt”, nhưng nhiều bạn đã biết Quỳnh Như Nguyễn rất xuất sắc trong các cuộc thi, các cuộc trình diễn văn nghệ thiếu nhi của các đoàn thể
Năm nay Đài Little Sài Gòn TV có chương trình giải "Mầm Non", để có nhiều em được thi thố tài năng. Các bạn đã thấy Quốc Nam, Bảo Ngọc, Cát Thy, Cam Thảo tức Thiên Kim làm cho khán thính giả ngạc nhiên
Kính thưa chị Tường Chinh, Em tên là Đồng Pauline, học lớp 7. Năm nay em 12 tuổi. Em thích vẽ từ lúc nhỏ, em xin gởi tới chị truyện bằng tranh “Một Ngày Của Con Mèo TaTa”. Em mong sẽ được đăng trên “Bé Viết Văn Việt”. Em cám ơn chị và chúc chị luôn luôn vui khỏe. Em sanh ở Mỹ, mẹ em dạy em tiếng Việt ở nhà ạ. Em: Đồng Pauline.
Một hôm, bà Phù Thủy cùng Mèo Mướp cưỡi lên cây chổi thần để rong chơi khắp bốn phương trời. Đang bay thì một làn gió thổi làm bay mất mũ của bà Phù Thủy. Chó Đốm lượm được đem trả và chỉ xin được ngồi một chỗ trên cây chổi để đi theo


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.