Hôm nay,  

Tống Biệt: Anh Hồng, Xin Anh Yên Tâm Ra Đi

08/05/202123:54:00(Xem: 6665)
blank

                                                            TỐNG BIỆT

 

Thơ: Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu      Nhạc: Võ Đức Thu

  

Thơ của Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu, sáng tác năm 1922, được phổ nhạc năm 1968 bởi nhạc sĩ Võ Đức Thu ở miền nam Việt Nam.

Bài thơ nói về hai chàng Lưu Thần và Nguyễn Triệu, hay gọi là Lưu Nguyễn đời Hán bên Trung Hoa đi hái thuốc trên núi Thiên Thai ở tỉnh Triết Giang, lạc lối về và gặp tiên nữ, họ kết làm vợ chồng.

Sống với nhau hơn nửa năm thì Lưu Nguyễn nhớ nhà ở trần gian, muốn trở về thăm. Tiên nữ cho biết đây là cõi tiên, nếu về trần thì sẽ không trở lại được nhưng vẫn không giữ lại được Lưu Nguyễn.

Lưu Nguyễn đi xuống núi quay về làng cũ thì quang cảnh khác xa ngày xưa. Thì ra đã xa nhà đến 7 đời. Buồn bã, Lưu Nguyên trở về núi Thiên Thai thì không còn thấy các tiên nữ đâu nữa.

Kể từ đấy, hai chàng đi đâu mất tích.
 

  =========

  

blank

Hưởng thọ :97 tuổi

     

Cụ Nguyễn Danh Kế đỗ cử nhân làm tới chức Án Sát ( Quan tòa) ngự sử thời vua Tự Đức năm (1848-1883) va mất ơ tỉnh Ninh Bình trong thời gian đời vua Hàm Nghi năm (1884-1885)

Cụ Nguyễn Dank Kế có 12 người con với ba bà vợ.

Người con thứ 10 tên là Nguyễn Lục Mạn, có 5 người con trai, tất cả tên đều vần T là:

-         Nguyễn Tố  ( người duy nhất trong 5 anh em đã trở thành nhà báo và nhà thơ nổi tiếng thời 1950 ở Hanoi) – Nguyễn Tiêm – Nguyễn Tuất- Nguyễn Thanh chỉ trừ người con thứ 4 là Nguyễn Hồng, vần H.

Người con thứ 12 là cụ Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu.

Hai người con thứ 10 va 12 ông Nguyễn Lục Mạn và Nguyễn Khắc Hiếu là con bà vợ thứ 3 của cụ Nguyễn Danh Kế.

 

===================

 

Như vậy, hai ông Nguyễn Lục Mạn và Nguyễn Khắc Hiếu là 2 anh em ruột. Ông Nguyễn Hồng gọi cụ Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu là chú ruột.

Ông Nguyễn Hồng khi ra đi, ông đã để lại cho con cháu một tập tập thơ văn but ký thời trai trẻ của ông.

Trong tập bút ký đó, khi đọc lại, con cháu mới hiểu ông cũng được thừa hưởng dòng máu thơ văn của người chú ruột là cụ Tản Đà.

Dù ông không sáng tác và làm thơ. Ngày ông biết yêu và mơ mộng, ông đã đi sưu tầm rất nhiều thơ tình của các thi sĩ thời tiền chiến như Nguyễn Bính, Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu, Xuân Diệu, Huy Cận, Lưu Trọng Lư, Hàn Mặc Tử…..

Các tuyển tập thơ và trích thơ không phải là để dành cho ông mà đã được chép bằng tay vào trong những lá thư tình ông gửi cho người ông yêu, cô Nguyễn Thị Tân.

   

Chính những lá thư xanh đó đã biến đổi được tình yêu của cô Nguyễn Thị Tân thành bà Nguyễn Hồng năm 1944. nhưng cuối cùng, tập thư xanh đó cũng được gói lại vĩnh viễn vào ngày 20 tháng 3 năm 2016, sau 72 năm chia sẻ cuộc đời, cô Nguyễn Thị Tân nhủ danh bà Nguyễn Hồng đã buông tay để lại và đi theo:

“ Cánh Hạc bay lên vút tận trời “

Và từ đó:

“ Trời đất từ đây xa cách mãi  ”

Để ông ở lại cõi trần:

“ Nghìn năm thơ thẩn bóng trăng chơi ”

  

Trong tập thơ ngày biết yêu, nếu có, bài thơ Tống Biệt của ông chú ruột Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu chắc chắn sẽ là một bài thơ làm xúc động người ông yêu nhất.

Và giờ đây, tôi mới khám phá ra được, người chị ruột thứ tư của tôi, chị Nguyễn Thị Tân, không phải là một người đàn bà không lãng mạn như tôi vẫn nghĩ với 12 người con sinh ra bởi tôi chưa bao giờ được nghe chị tôi cất lên một tiếng hát vu vơ nào hay ngâm nga một lời thơ lãng mạn nào nhưng khi được biết đến tập thơ ngày biết yêu một di sản của anh Nguyễn Hồng đã viết cho chị thì chị chắc chắn ngày còn trẻ, là một cô gái yêu văn thơ nhiều lắm.
 

Trước năm 1944 lúc ngoài Bắc đã làm quen nhau, bởi gia đình người yêu qua Vạn Tượng bên Lào lập nghiệp, anh Nguyễn Hồng đã theo tiếng gọi của trái tim chạy sang Lào gặp người yêu để cuối cùng lập gia đình với nhau và sau đó, trở về Hanoi rồi di cư vào Nam năm 1954.
 

Một lần nữa, tập thơ đã được ông trân quý gói vào trong hành lý ly hương đến vùng đất hứa Hoa Kỳ năm 1990, Cho đến hôm nay ngày 8 tháng 5 năm 2021, thì quả thật, tình yêu của ông có một tuổi đời thật dài 77 năm cả một đời người và con đường mưa nho nhỏ cũng thật thênh thang hàng vạn dặm từ Việt Nam sang Lào về Bắc vào Nam và cuối cùng vượt Thái Bình Dương để dừng chân ở Hoa Kỳ.

   

Hôm nay, ông đã rũ áo trần để theo cánh hạc trở về:

“Cửa Động

Đầu non

Đường lối cũ “

  

Ông đã mang theo cái gì:

-         77 năm yêu thương và thủy chung

và để lại di sản gì cho con cháu?

-         Tình yêu trong tập thơ ngày biết yêu.

Người cháu ngoại được may mắn trao lại và gin giữ Tình Yêu này là cháu Đỗ Mạnh Quân, con trai duy nhất của con gái thứ hai của ông: Nguyễn Thơ Thơ.

  

Một gia tài thấy rất gọn nhưng muốn giữ được không phải là chuyện dễ.

Hành trang mang theo và hành lý để lại như vậy thật đơn giản và thật nhẹ gánh nhưng quý báu vô cùng của một hành trình 77 năm đời người gìn giữ.
 

Anh Hồng, xin Anh yên tâm ra đi.

Em rể của anh: Nguyễn Ngọc Phúc.

Ngày 8 tháng 5 năm 2021.

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Westminster (VB) -- Diễn Hành Tết trên Đại Lộ Bolsa tại Little Saigon, Miền Nam California đã trở thành nếp văn hóa đặc thù không thể thiếu trong sinh hoạt nhộn nhịp, tưng bừng và tươi vui của cộng đồng người Việt tị nạn tại Quận Cam trong mấy ngày Tết Nguyên Đán truyền thống dân tộc Việt tại hải ngoại. Diễn hành Tết năm nay do Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Nam California, Liên Hội Cựu Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hòa Nam California, và Trung Tâm Điều Hợp Tập Thể Chiến Sĩ Tây Nam Hoa Kỳ đồng tổ chức.
Trước khi Hát Cải Lương ra đời, Hát Bội là bộ môn nghệ thuật được đông đảo quần chúng Việt Nam hâm mộ. Từ triều đình Huế nhà Nguyễn, vua Minh Mạng(1820-1840) đã cho xây dựng nhà hát Duyệt Thị Đường, thành lập thự Việt Tường trong biên chế triều đình phụ trách nghệ thuật hát bội với vị quan Thự trưởng hàm ngũ phẩm. Coi sóc ba đội tuồng với ba trăm diễn viên, nhiều vị quan vị quan soạn tuồng tài ba như Đào Tấn, Nguyễn Bá Nghi.. tham gia.
Ban Đặc Nhiệm về Trộm Xe Hơi Quận Cam (Orange County Auto Theft Task Force) cảnh báo cư dân vùng Nam California về trò lừa gạt mới để trộm xe hơi: Ty cảnh Sát Quận Cam nói tính từ tháng 7/2021, có khoảng 50 vụ trộm xe kiểu này.
… Trống và Lân. Thấy lại ông đồ ngồi viết chữ nho cho khách gần xa. Thấy lại những đòn gánh bánh chưng, bánh tét, trái cây. Những cái nơm bên mái lá, những chiếc lu bên cạnh góc nhà. Về nông thôn xong lên chốn thành thị. Đơn sơ mà thân thương, gian hàng may áo dài cho các cô các chị với chiếc máy may đạp chân, cái bàn ủi than nho nhỏ con con và những tà áo dài, những khúc vải, đủ mọi hoa sắc. Những cây đào, cây mai với đầy hoa trên từng nhánh, nở rộ. Hàng trăm chiếc nón lá đỏ cam vàng tím thay nhau đong đưa trong gió… Và nhiều nhiều cảnh trang trí khác.
“Linh diệu thay âm dương chuyển biến, Đông hết, xuân về đất trời đổi thay Trâu đi, cọp lại xuân sum họp Mừng vui nơi hải ngoại, Tết Sinh Viên tưởng nhớ chốn quê hương. Mười tám đời quốc tổ Hùng Vương Bốn ngàn năm cháu con Hồng Lạc....”
Mỗi dịp tết đến xuân về, trên bàn thờ tổ tiên cùa các gia đình VN hay trên bàn phòng ăn đều không thể thiếu một khay hay một mâm hoa quả. Người ta thường nói đến “mâm ngũ quả”. Mâm ngũ quả đặt trên bàn thờ bày tỏ lòng thành kính với tổ tiên, ước muốn những điều tốt đẹp, tươi tắn, đầy hương thơm đem lại bình an cho gia đình. Người ta chọn những quả ngon, quí, đặc biệt trong địa phương hay trong mùa, đặt cho nó nhiều ý nghĩa, và đem chưng trên bàn thờ cách nào cho đẹp, không cứ chỉ giới hạn có 5 thứ quả mà thôi


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.