Hôm nay,  

Những Người Không Nhà Ở Orange County

03/01/202209:39:00(Xem: 4443)

Phóng sự


blank

Một giỏ quà gồm có một cái mền, hai hộp bánh ngọt, một ổ bánh mì nóng hổi, hai chai nước lọc và tấm lòng thương yêu người không nhà. Christina Kim Lê và tôi lên đường lúc trời còn ánh sáng, chạy từ đầu đường Westmisnter, Euclid về hướng Đông gặp đường Fairview, mắt của Christina rất tỏ, góc đường hay khu phố nào có bóng dáng của người không nhà thì Christina dừng xe lại, ngay góc phố gần thùng rác có 4, 5 người không nhà tựu tập. Họ nhận quà một cách vui vẻ, lập tức ăn bánh mì thịt ngay không chần chờ, tôi có cảm tưởng họ đói từ lúc nào. Nếu người no bụng không bao giờ ăn bánh mì một cách vội vàng và nhanh chóng như thế.


Bây giờ tôi mới hiểu tại sao người không nhà thích ngồi hay ngủ gần thùng rác, là vì họ đói. Khi có người quăng giỏ rác vào thùng, ngay lập tức họ lục xem trong bao rác đó có thức ăn không? Nếu có thức ăn dư họ lấy ngay ra và ăn một cách vội vã. Họ luôn luôn đói, ở đất Mỹ, một nước giàu nhất thế giới mà có người đói thì khó có ai tin, nhưng nếu đồng bào nào hảo tâm đi theo chúng tôi cho thực phẩm cho người không nhà sẽ thấy rằng những điều chúng tôi nói là sự thật.



Ở góc đường Westminster và Fairview, chúng tôi gặp một phụ nữ đẩy một chiếc xe đi chợ, đựng đủ thứ đồ. Mặt trời đi ngủ, trong bóng tối chúng tôi nhận ra người phụ nữ này mập mạp, tươi cười sau khi nhận được giỏ quà. Tôi nghe tiếng cảm ơn lia lịa bằng tiếng Việt, thì ra bà là người Việt Nam. Người phụ nữ đưa tay vẫy khi xe chúng tôi lăn bánh. 


Gần nhà thờ Đức Mẹ La Vang, chúng tôi thấy mền và quần áo đặt dưới đất nhưng không thấy người, có lẽ giờ này họ đi tìm thức ăn. Gần chỗ họ trú ngụ có tiệm ăn, họ hay kiếm thức ăn dư thừa của thực khách trong nhà hàng.


Christina rất lanh lợi, chạy xe vào những con đường khác nhau như Newhope, MacFadden, đường số 1, quẹo vào nhà thờ Trái Tim Đức Mẹ Vô Nhiễm thấy có một người homeless. Hàng ngày, Christina đưa con đi học giáo lý ở nhà thờ này nên biết góc cây nào có người homeless đứng đợi để xin cơm.


Đi cho cơm cho người homeless hơn 30 năm qua, nên chúng tôi biết người homeless hiền lành. Họ sống thương yêu và nhường nhịn lẫn nhau, họ sống từng nhóm, người này có thức ăn chia cho người kia. Khi có người đem thức ăn đến, nếu họ ăn rồi, họ sẽ không lấy nữa, chỉ lấy nước lọc hoặc sữa. Có người giỏi về đàn hát thì đi đâu họ cũng mang theo cây đàn guitare, vừa khảy đàn vừa hát cho người đem thức ăn cho họ. Họ hát với nụ cười nở trên môi.


Chúng tôi không hiểu sao người homeless ở Orange County càng ngày càng đông. Luật sư Andrew Đỗ, chủ tịch hội đồng giám sát Orange County, mua một tòa nhà cho người homeless trú ngụ, mở thêm nhà cho người bệnh tâm thần, nhưng số người homeless càng ngày càng đông? Cũng dễ hiểu thôi, ở các tiểu bang khác lạnh quá nên họ về California với nắng ấm quanh năm, với lòng người ấm áp và chính quyền Orange County chăm sóc cho họ. 

blank

Chủ Tịch Hội Đồng Giám Sát Orange County, luật sư Andrew Đỗ, ngủ qua đêm tại Homeless Shelter.

(Luật sư Andrew Đỗ áo đỏ, ngồi giữa, ảnh do văn phòng luật sư Andrew cung cấp).

 

Người không nhà ở bên lề đường, góc phố, ở gần thùng rác, không phân biệt tuổi tác, sắc tộc, người Mỹ trắng, đen, Á Châu, Mễ Tây Cơ, v.v. Có người dẫn theo con nhỏ, mỗi lần có ai đến cho thức ăn, những đứa trẻ reo vui và cảm ơn rối rít.


Người không nhà ở các tiểu bang lạnh vào mùa Đông thì họ lang thang về miền đất ấm như California, Arizona, Oregon, v.v. Làm thế nào để giải quyết vấn đề người homeless? Nhiều người nói chỉ có chánh phủ liên bang mới giải quyết được vấn đề này. Nhưng tiểu bang và liên bang có ai hiểu và lo cho người không nhà như luật sư Andrew Đỗ, chủ tịch hội đồng giám sát của Orange County? Những người dân cử như Dân Biểu, Thượng Nghị Sĩ của tiểu bang, của liên bang cũng lấy phiếu của người homeless, đa số họ là công dân Mỹ, họ có quyền ghi danh và đi bầu? Ở Orange County 46 năm rồi, tôi chưa từng thấy một vị dân cử nào đi thăm người homeless, nói chuyện với họ để thông cảm hoàn cảnh của họ, để làm những dự luật giúp đỡ người không nhà.


Nhiều người hảo tâm thăm viếng và cho cơm cho người không nhà, nhưng không phải là mỗi ngày hay mỗi tuần, vì người Việt Nam tị nạn nào cũng còn thân nhân, ông bà, cha mẹ, anh chị em hay bằng hữu còn ở quê nhà cần được giúp đỡ. Nạn nhân của Formosa, nạn nhân của lũ lụt, người dân tranh đấu cho Nhân Quyền cũng cần được giúp đỡ, cho nên không thể đem hết tâm sức của mình giúp đỡ người homeless ở đây.


Ba giờ đồng hồ trên đường phố dưới trời giá rét, chúng tôi cảm thấy thân phận của người homeless sao mà thê thảm. Một vài người cảnh sát  cho tôi biết vào các buổi sáng sớm mùa Đông, cảnh sát lái xe nhặt xác homeless, những người chết vô thừa nhận. Than ôi, người chết không được một lời cầu nguyện của người khác.


Kể chuyện về người không nhà kể hoài không hết. Họ đáng thương hơn đáng ghét. Họ sống hồn nhiên, sống bữa đói, bữa no, sống nhờ vào lòng hảo tâm của mọi người. Có nhiều chủ cơ sở thương mại hay chủ phố không muốn người homeless đến khu shopping của họ, vì họ sợ khách hàng của họ không đến, nhưng theo sự tiếp xúc của chúng tôi, người không nhà rất dễ thương, họ yêu thương lẫn nhau, người này có thức ăn thì chia sẻ cho người khác.


Tuần rồi, văn phòng của chúng tôi tổ chức tiệc tất niên, không mời nhiều người, đa số là nhân viên văn phòng. Thức ăn rất nhiều, nhiều hơn thực khách. Một nhân viên của chúng tôi đem một ít thức ăn cho người không nhà. Hôm sau, người không nhà này đến cảm ơn chúng tôi và nói:


– Thức ăn hôm qua ngon lắm, cảm ơn cô nhiều.


Nghe giọng nói và nhìn nụ cười của họ, chúng tôi thấy hạnh phúc vươn lên trong đôi mắt của người không nhà.


blank

Kiều Mỹ Duyên tặng quà cho người không nhà. 


Hôm nay chúng tôi cho mền cho người không nhà vào buổi sáng. Trời mùa Đông lạnh quá, lạnh quá. Người homeless nhiều khắp đường phố ở thành phố Santa Ana. Một phụ nữ với con chó nhỏ bên cạnh, đồ đạc lỉnh kỉnh xung quanh. Cô cho biết tên là Common. Cô cầm cái mền trong tay ríu rít cảm ơn. Cô đang ăn bánh mì, cô hỏi tôi có đói bụng không, cô sẽ chia miếng bánh mì cho tôi. Cô cắn một miếng thì cho con chó nhỏ một miếng. Cô nói con chó bảo vệ cô khi cô ngủ vì trong shopping này rộng lớn, không an ninh.


blank

Kiều Mỹ Duyên tặng quà cho người không nhà.


blank

Kiều Mỹ Duyên tặng quà cho người không nhà. 


Một người homeless ở gần thùng rác đang nhai bánh mì. Bây giờ là 10.30 sáng, khi tôi đưa tặng ông cái mền, ông ngừng ăn và quấn cái mền vào cổ, lên đầu, vui cười hạnh phúc.


Ai cũng có thể cho mền, áo ấm, thức ăn cho người không nhà. Họ ở khắp nơi các thành phố, nhất là những nơi nghèo. Có người hỏi tại sao những người này không đến những nơi giàu mà xin ăn? Người homeless không xin ăn, ai cho gì thì ăn thứ đó chứ không đi xin, với lại người giàu có an ninh canh gác, người không nhà đến thì họ đuổi ngay, không đi thì gọi Cảnh Sát, khu phố sang trọng cũng vậy, có homeless là an ninh đuổi ngay.


Ông bà mình thường nói đêm Giáng Sinh cầu nguyện thì lời cầu nguyện linh thiêng lắm và thế nào Chúa cũng cho lời cầu nguyện sẽ thành hiện thực. Chúng tôi cầu nguyện xin Thượng Đế ban phúc lành cho tất cả mọi người. Người nào sinh ra đời cũng có cơm ăn áo mặc, có công ăn việc làm. Mọi người thương yêu nhau, thế giới hòa bình, đừng ai chém giết nhau. Mọi người sống hạnh phúc với nhau, không có thù hận, không có chiến tranh. Xin Thượng Đế phù hộ và giúp đỡ cho người nghèo, cô đơn. Xin Thượng Đế ban phúc lành cho tất cả đồng bào.


Hy vọng lắm thay!


Kiều Mỹ Duyên

(28/12/2021)


   


 


   

   

    

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Các nhà sư ở Kosambi đã chia thành hai nhóm. Một nhóm theo vị thầy về Luật và nhóm kia theo vị thầy về Pháp và họ thường tranh cãi nhau. Ngay cả Đức Phật cũng không thể ngăn họ tranh cãi. Do vậy, Đức Phật đã rời bỏ họ và dành mùa an cư trong mùa mưa, vào một mình trong Rừng Rakkhita gần rừng Palileyyaka. Ở đó, con voi Palileyya đã theo hầu Đức Phật.
Căng thẳng gia tăng giữa Philippines và Trung Quốc đã đặt ra câu hỏi liệu Hoa Kỳ có sẵn sàng bảo vệ đồng minh của mình trước sự xâm lược của Trung Quốc hay không, đặc biệt là ở các vùng lãnh thổ tranh chấp ở Thái Bình Dương.
Họa sĩ tự tìm đường đi vào nghề vẽ hơn 50 năm, với kết quả sản xuất ra 1.500 tác phẩm, trải qua hơn 20 lần triển lãm cá nhân và 40 lần tham gia triển lãm cùng các đồng nghiệp. Tác phẩm của ông đắt khách và thường được định giá cao, nhưng phần lớn tài chánh được dùng để trao tặng từ thiện.
Có ít nhất 16 người đã được xác nhận đã tử vong ở Florida sau cơn bão, trong đó có ít nhất năm người do lốc xoáy ở Quận St. Lucie. Cơn bão đã đổ rất nhiều mưa xuống một số khu vực của Vịnh Tampa đến mức được coi là sự kiện mưa lớn nhất trong 1.000 năm.
Lạm phát hàng năm tại Hoa Kỳ chỉ còn 2,4% vào tháng 9, giảm so với con số 2,5% của tháng 8, Cục Thống kê Lao động tiết lộ trong báo cáo hôm thứ Năm. So với tháng trước, Chỉ số giá tiêu dùng (CPI) tăng 0,2%.
Cách đây khoảng 5 năm tôi có đọc một tin tức đăng trên báo chí cho biết một vụ án án oan trái tại tiểu bang Arizona, mà nạn nhân được bồi thường gần một chục triệu Mỹ kim và mới đây nhất tại Chicago cũng có một tù nhân tên Brown bị lãnh án oan trái được lãnh tiền bồi thường 50 triệu Mỹ kim vì đương sự đã bị nhốt trong tù 40 năm.
Công ty Baidu Inc. đang cân nhắc mở rộng đơn vị robotaxi có tên là Apollo Go của mình ra thị trường toàn cầu trong tương lai gần, theo CNBC đưa tin hôm nay, thứ Tư 9/10/2024, trích dẫn nguồn tin. Hiện tại, vẫn chưa rõ khu vực chính xác mà công ty sẽ mở rộng và thời điểm mở rộng.
Hôm nay, gia đình chúng tôi nhận được hồ sơ bầu cử bằng thư. Chuyện bầu cử năm nay xem ra cực kỳ quan trọng, đặc biệt là chức vụ tổng thống. Không quan tâm thì thôi, nếu quan tâm mà lại nhiệt thành với một phía thì rất mệt.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.