Hôm nay,  

Vết Hạc

27/11/202309:42:00(Xem: 2377)
hinh-cua-hoa-thuong-thich-tue-sy

Tôi đang ngon giấc, chợt nhiên đầu đau như búa bổ, đau như thể dây sắt niền siết vậy, khí huyết trong người nhộn nhạo chịu không nổi phải dậy lấy tylenol để uống thì hay tin thầy đã tịch, lúc ấy là bốn giờ sáng bên này tức bốn giờ chiều bên kia.
    Thầy tịch rồi, xác thân trả lại cho tứ đại riêng tinh anh thì sống mãi với tứ chứng và nước non này. Khi sống thầy trụ Thị Ngạn am, giờ thì Thị Ngạn hay bỉ ngạn cũng là một “phương trởi mộng”, “một cung trời hội”... Chữ nghĩa thế gian tán tụng thế nào cũng không làm sao nói hết được công hạnh của thầy, giờ đây tứ chúng bơ vơ như đàn con thơ. Thầy đi rồi khúc dương cầm thôi thánh thót, thiền thất vắng bóng Người, nước non này tiễn bậc hiền sĩ quẩy gót về tây…
    Dẫu biết vô thường là thế nhưng khi hay tin thầy tịch vẫn không sao kềm được giọt lệ tràn. Tấm thân gầy gò đã chiến đấu với bệnh tật bao nhiêu năm nay, giờ thì thầy yên nghỉ rồi nhưng tôi tin chắc thầy không rời tứ chúng, không bỏ nước non này! Di sản của thầy còn đó, tư tưởng của thầy còn đây, hình bóng thầy mãi mãi trong tâm tưởng chúng con.

Thầy đã về “Một phương trời mộng”

Bóng thầy lồng lộng tựa hư không

Chí bình sinh trùng hưng dòng Phật Việt
Chèo chống con thuyền giáo hội qua bão dông

Dịch kinh dạy chúng

Chấn tác thiền môn

Bóng hạc gầy trên trường sơn

Khúc dương cầm văng vẳng ba ngàn thế giới

“Thiên lý độc hành”

Tám vạn bốn ngàn ai tri kỷ?

Ngục thất ngồi gõ ngón tay trên mảng tường rêu
Thị Ngạn am đêm đêm lặng lẽ chong đèn

Ngày gầy hao nắng quái

Đôi mắt nào thấu ba ngàn thế giới

Hồn mênh mông đọng lại một câu thơ

Đêm chưa tàn ngày mới chưa lên

Quốc vận này lắm độ chênh vênh

Cơ nghiệp Như Lai còn đó

Tứ chúng còn đây
Bậc long tượng lòng tràn đầy từ bi

Vị sư vương dõng mãnh vô úy

Thạch trụ thiền lâm giữ giòng đời loạn động

Mây nước mười phương
Bóng ngã trường sơn
Sao rơi nguyệt lặn
Vết hạc từ đây vĩnh viễn trên ngàn

 

– Đồng Thiện

(Atlanta, 11/24/23)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Giải thi Hoa Hậu Áo Dài California năm 2020 diễn ra vào chiều Thứ Bảy 4 tháng 1 năm 2020 tại rạp hát Santa Clara Convention Center gồm 14 thí sinh
trong khóa học Lãnh đạo Phục vụ VII do Huynh trưởng Nghĩa Sinh hướng dẫn tại Trung tâm Mục vụ Saigon - Vào lúc 8 giờ sáng ngày 4/1/2020
Rạng sáng ngày 09/01, công an tấn công xã Đồng Tâm, Mỹ Đức, TP.Hà Nội: 3 công an và 1 người dân địa phương chết... Một bản Tuyên Bố về Đồng Tâm đang lưu hành, xin chữ ký đồng bào để lên án hành vi nhà nước bạo lực cướp đất dân.
nhưng cứ mỗi một bước chân thời gian qua đi, đều lấy mất ở tôi một chút cái cảm gíac tự tin vốn vô cùng mạnh mẽ khi tôi còn trẻ. Và vì thế, ngày đầu tiên của năm mới, tôi nhìn 365 ngày sắp tới với một nỗi băn khoăn
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
Chào em năm 2020 với nhiều hi vọng, còn sống là còn mơ mộng cho dù cuộc sống nhiều đau khổ hơn là hạnh phúc. Và cho dù thế giới thay đổi ra sao thì tình yêu đôi lứa chúng mình vẫn nồng nàn đầy ước mơ.
Năm 2020 sẽ đánh dấu 45 năm người tị nạn Việt Nam bắt đầu định cư tại Mỹ. Đó là một khoảng thời gian khá dài, dài hơn gấp đôi lịch sử của miền Nam Việt Nam từ năm 1954 đến 1975.
Trung Cộng dùng chiến lược Ba Bước Lấn Tới để cướp nước, Việt Cộng cũng dùng chiến lược nầy để bán nước. Lê Đức Anh dâng đảo Gạc Ma và các đảo khác ở Trường Sa cho Trung Cộng
Nhân sinh tự cố hà nhân đạt: Vô sinh, vô tử, vô khứ lai... Đã biết rằng Xuân chẳng riêng ai, Dẫu đóng cửa then gài Xuân cũng tới! Mỗi nháy mắt là một đời đổi mới, Tội tình chi ôm quá khứ, tương lai, Mà quên mình đang sống phút giây nầy: Hiện tại, nơi đây... hay chẳng bao giờ có thật
Năm 2019 là năm của chiến tranh mậu dịch giữa Mỹ-Hoa Lục và Âu Châu, căng thẳng với NATO, căng thẳng ở Eo Biển Đài Loan, Palestines, Vịnh Ba Tư, Venezuela và Chiến Tranh Lạnh giữa ba siêu cường Mỹ-Nga-Hoa


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.