Hôm nay,  

Thơ Vĩnh Hảo

11/09/201819:43:00(Xem: 4696)

Nhớ người

 

Nhớ người phương xa

Mỗi ngày đi quanh thấy bốn phương mây trắng

Ôi nhớ làm sao tiếng nói giọng cười

Ngỡ hôm nào em còn quanh tôi

Tay nắm lấy tay ân cần níu kéo cuộc tình

Mắt buồn đọng lại cả trời thương yêu

 

Có những phút riêng ngồi bên hiên vắng

Không dám tin rằng mây bay qua trời sẽ kịp đến phương em

Xa, thật xa, nơi em chuẩn bị giấc ngủ

Cũng có mây trắng êm đềm giăng ngang trời đêm hạ

Nhưng mây trắng nơi này thì tan theo nắng gió trên cao

và tóc bạc nơi này rụng xuống từng chiều quạnh quẽ

 

Tình yêu, chẳng phải điều chi lạ lẫm

Có khi chỉ là một thoáng buồn vui trên khóe mắt môi cười

Mà nỗi nhớ, em ơi

Dài thăm thẳm qua nghìn trùng mây trắng...

 

(2004)

 

 

 

Phần tim mẻ

 

Sang thăm em tim anh mẻ một miếng

Gửi lại làm quà ghi dấu một mùa yêu

Em đã làm gì bên ấy với phần mẻ bé xíu chẳng ra chi

Mà nơi đây đau hết phần còn lại!

 

(2004)

 

 

 

Quên chưa

 

Quên chưa mây tóc trên ngàn

Quên chưa mắt ướt tiễn hoàng hôn đi

 

Ta đi còn tiếc nuối gì?

Dấu chân trên nước

còn ghi tình hờ.

 

 

Tình Sầu

 

Gửi nhau một biển nhớ

Giữ lại hai trời thương

Tình xa một bước lỡ

Sầu dâng muôn nẻo đường.

 

 

Bâng khuâng

 

(Phi trường Denver, Colorado, chiều ngày 05/01/2006) 

 

Ngồi bên nhau, lặng lẽ không nói

Sách trên tay mỗi người một cuốn

Mở ra hai thế giới dường như khác nhau:

Em đi vào thế giới yêu đương tiểu thuyết

Anh vùi đầu trong triết lý siêu nhiên

Nhưng đôi mắt âm thầm liếc nhìn và thăm dò nhau thì sao mà giống!

Muốn nói gì mà cứ lặng thinh

Khép-mở chờ nhau, nhân duyên nào ở quá khứ hay vị lai thăm thẳm

Lục lọi trong mơ hồ dáng quen

Không có gì, dường như không có gì

Chỉ là chút lao xao trên biển tình vô tận

Ngả đầu, tựa vai, ngủ bên nhau từng giấc vô minh dật dờ

Quờ quạng moi tìm trong ký ức xưa

Nhân duyên ơi, đâu là nơi chốn hẹn hò, đâu là ngày tháng yêu thương buồn nhớ với bóng hình kề cận nơi đây?

Mà trùng trùng ngổn ngang hàng hàng cánh hoa đẹp thắm

 

Bàn tay im lặng gác trên triền núi câm

Nhẹ hẫng nghìn năm khung trời không-tính

Tóc vàng phương tây thả xuống bờ tay phương đông

Nặng cả trăm năm giấc mộng bình quyền

Tình yêu chơi vơi hai bờ mộng-thực

Thức dậy nhìn nhau bẽn lẽn sửa đầu dụi mắt

 

Yểu điệu mê hồn dáng hồng tây phương

Hành trang kéo theo nhẹ một thoáng tình

Lẽo đẽo theo sau lãng tử mơ màng

Còn gì nữa không sau phút biệt ly này?

Ôi, tóc chiều bay vàng cả trời thu

Mắt xanh nghịch ngợm khua sóng biển đa tình

 

Bất ngờ ngoảnh lui, em trao nụ cười bí ẩn

Gửi lại xa xăm chút duyên tao phùng bất định

Rồi tây với đông quay lưng, ngược hướng

Thoáng chốc mất tăm trong chập chùng nẻo lạ

Bâng khuâng nán lại buồn mấy nghìn năm.

 

 

Vị ngọt

 

Em về bỏ lại ly cà-phê

Chất đắng thay em, anh uống cả

Vị ngọt để dành cho phần em

Mai sau gặp lại sẽ trao trả.

 

 

Thuyền thu

 

Trăng chợt về rung mắt ai sóng sánh

Hay mắt sầu nghiêng lệch bước phiêu du

Vàng theo trăng loang dài sông nước quạnh

Tình theo người ăm ắp một thuyền thu.

 

 

Dạ khúc

 

Mắt biếc mơ màng rung hồn ai một thuở

Đã khép lại dấu tích trăm năm

Tôi đi ngõ ấy tình xưa cứ ngỡ

Sáng lung linh vũ khúc đêm rằm. 

 

 

Đành cất

 

Đêm nay rừng không ngủ

Bàng bạc ánh trăng soi

Chưa nói

Lời đã cũ

Tình riêng đành cất thôi.

 

 

Đêm Diệu Huyền 

 

Tình đã chôn mà mắt ấy hãy còn xanh

Xanh giấc mơ tôi

Xanh con đường mê vọng

Lẩn thẩn yêu em tôi theo lối cũ

Màu mắt mang về thắp sáng những đêm

Ôi đêm diệu huyền! vây tôi một màu xanh sáng

Tôi muốn ôm em ru say tình mộng

Mà vòng tay

Lạnh buốt bóng hư không

 

Diệu huyền ôi những đêm xanh sáng

Đến với tôi, hãy đến với tôi

Cho dù hư ảo mộng tình câm

Tôi vui trong bóng em xanh biếc

Tôi đắm mơ màng hương em dâng

Mà em cứ tan, tan trong cõi chơn thường ấy

Bỏ tôi lại nơi bến huyễn hư hao

 

Tôi đứng nơi đây mỗi chiều nắng tắt

Hát bản tình ca không tiếng không lời

Đêm về xanh xanh màu xanh đáy mắt

Giốc cạn tình em trong âm sắc tuyệt vời.

 

 

Đôi mắt

 

Ai nhốt mùa thu trong mắt em

Bâng khuâng hồ quạnh nước êm đềm

Khói sương man mác đưa hơi giá

Lạnh cả hồn anh đêm từng đêm

Ôi em diễm kiều tha thướt quá

Sáng cả màu đêm không trăng sao

Mà sao mắt sầu vẫn man dại

Dìm đắm đời anh bến bãi nào...

 

 

Đôi môi

 

Nụ cười nào tàn trên môi tươi

Không giấu nổi kiêu sa một thời

Anh đến bên em một chiều nắng nhạt

Dâng lời yêu cho tình sầu vơi

Ôi môi trăm năm ngất ngây hồn phiêu bạt

Nét xuân thì còn ngọt thơm hoa

Say hôn em một đêm hò hẹn

Đáy tình này vương mãi một màu môi...

 

VĨNH HẢO

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một bài tản mạn của nhà văn Hoàng Quân viết về những niềm vui nhỏ nhoi nhưng đầy ý nghĩa thân tình đối với cá nhân mình. Mời đọc.
Những ngày cận kề lễ Giáng Sinh, mời bạn đọc theo bước chân phiêu lãng của nhà văn/ nhà báo Trịnh Thanh Thủy đi thăm những ngôi thánh đường cổ nổi tiếng thế giới.
Mời đọc một bài thơ trữ tình của nhà thơ Thy An.
Trận đại dịch càn quét, và vẫn chưa ngừng, làm tan nát không biết bao nhiêu kiếp sống con người khắp nơi trên thế giới hôm nay, kể cả Việt Nam. Nhưng niềm tin yêu của những em bé vẫn sáng ngời, nhất là trong ngày lễ Thiên Chúa Giáng Sinh, như được miêu tả trong thiên truyện dưới đây của nhà văn Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh. Việt Báo hân hạnh giới thiệu.
Một bài thơ rực lửa hờn căm của nhà thơ Nguyệt Quỳnh.
Một truyện ngắn vui tếu của người viết Ngọc Thanh Thi. Tuy viết theo hình thức một truyện hài, nhưng ngụ ý của tác giả là nhắc lại những chuyện đau buồn của đời sống người dân miền Nam Việt Nam thời kỳ sau 1975.
Việt Báo hân hạnh giới thiệu một bài thơ mới nhất của nhà thơ Trần Mộng Tú. Chị là một trong những người cầm bút có sức sáng tạo bền bỉ nhất của văn học Việt Nam hải ngoại, từ thời người Việt mới định cư nơi xứ người cho đến ngày hôm nay. Và mặc dù trải qua chừng ấy năm tháng, tiếng Thơ chị không già, mà vẫn trong trẻo, tinh tuyền, sáng ngời hy vọng tin yêu, như bài thơ dưới đây. Xin mời quý bạn đọc cùng thưởng thức. – TYT.
Phóng sự chớp nhoáng của nhà văn/nhà báo Trịnh Thanh Thủy về buổi Ra Mắt Sách giới thiệu tác phẩm "Một Thời Nên Vắng Mặt" của nhà văn Cung Tích Biền hôm 9/12/2012 vừa qua.
Tết Nhâm Dần 2022 sắp tới, nhà báo/doanh nhân Kiều Mỹ Duyên có những cảm nghĩ ấm áp đầy ắp hy vọng vào tình người và bà muốn chia sẻ với bạn đọc qua bài viết sau đây. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Một truyện ngắn nhẹ nhàng, dễ thương, không thiếu phần dí dỏm, của tác giả Hoàng Quân, mà tác giả không ngần ngại chia sẻ với người đọc nhân sinh quan của mình: "Thời gian, không gian vẫn đầy đủ màu và hương, nếu mình làm những điều mình thích và tận hưởng cuộc sống hiện tại chung quanh mình". Việt Báo hân hạnh giới thiệu.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.