Hôm nay,  

Tuyết Rơi

18/01/202216:07:00(Xem: 4596)

Tản mạn

tuyet_roi


Thời tiết nước Mỹ năm nay rất khác với những năm trước. Virginia từ ngày lập Đông đến Christmas tới New Year chưa có lấy một lần tuyết rơi, trong khi bờ Tây Bắc nước Mỹ tuyết phủ trắng đường phố. Bạn tôi phần đông đang sống ở phía Bắc và Nam California, quanh năm khí hậu ôn hòa, khi nghe tôi kể chuyện phải cào tuyết trên xe mỗi mùa Đông ai cũng sợ. Giờ đây dân “Cali nắng ấm tình nồng” được thấy tuyết rơi đẹp như trong mơ, còn sợ nữa không? 


Khí hậu Virginia lạnh lẽo kéo dài, cuối cùng tuyết cũng rơi sau New Year vài ngày. Dường như tuyết ngủ quên hơi lâu trong mây nên đã rơi thì rơi không ngừng nghỉ, từ đêm hôm trước cho đến ngày hôm sau. Khi con gái gửi tin nhắn qua điện thoại, tôi vẫn còn cuộn mình trong chiếc mền ấm áp không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, “có tuyết rồi bà ngoại ơi!” À, là ngày đầu tiên tuyết rơi.


Hơi lạnh phà qua lớp cửa kính khi tôi kéo màn cửa sổ nhìn ra. Ngoài kia tuyết đang rơi, càng lúc càng nhiều. Những bông tuyết to như kẹo bông gòn bay nghiêng theo gió, phủ đầy trên những tàng cây. Bầu trời xám âm u không chút mây. Những cành thông nặng trĩu tuyết chùng xuống; vài cành Anh Đào gãy, rớt  trên thảm cỏ mang theo lớp tuyết dày trắng xóa che hết lối đi. Có lẽ hồi khuya tuyết rơi rất nhiều. Xem tin tức qua truyền hình, xe cộ lưu thông trên xa lộ 95 bị kẹt từng hàng vì mưa tuyết rơi suốt đêm dưới nhiệt độ thấp nên đã đóng băng trên đường. Hình ảnh những ánh đèn xe le lói trong màn tuyết mờ, nghĩ tới việc lái xe thôi đã thấy nguy hiểm huống là thêm đường trơn. Tuyết rơi đến tối. Mùa Đông Virginia là vậy!


Mùa Đông Virginia có tuyết cũng như mùa Hè Sài Gòn có mưa.


Mưa Sài Gòn hạt to rơi mạnh trên mái tôn, không phải “hạt mưa mưa rơi tí tách” êm tai mà nghe rất ồn. Thuở nhỏ tôi mê những cơn mưa lớn như vậy để được dịp chạy chơi khắp xóm cùng đám bạn. Thỏa sức tắm cho đến khi mưa nhẹ hạt trở về nhà với gương mặt trắng nhợt và đôi môi tím tái. Tôi cứ tắm mưa kiểu đó suốt nhiều năm mà có bị cảm sốt gì đâu!


Lớn lên một chút trở thành thiếu nữ, biết yêu rồi thì dù cho tan học đạp xe về nhà bị mắc mưa cũng thích. Thích được anh nắm chặt tay cùng đứng trú mưa bên một hiên nhà trên phố, im lặng nhìn những bong bóng nước trôi dưới chân. Thích ngồi nhìn mưa rơi trên giàn hoa Ti-gôn ngoài sân nữa…

 

Sài Gòn mùa Hè có những cơn mưa rào buổi chiều, không đẹp như mưa phùn thơ mộng Đà Lạt, cũng không lạnh buốt như mưa bụi lê thê Huế. Đó là những cơn mưa rào trút xuống bất chợt, đang đi trên đường không kịp tìm chỗ núp. Nó xua tan hơi nóng ban ngày, trôi sạch bụi đường và làm mát cỏ cây. Tôi chỉ sợ lúc trời đang nắng gắt bỗng có sấm chớp rồi mưa. Là “mưa đám mây”, không kéo dài hơn 15 phút nhưng hơi đất xông lên rất khó chịu. Người ta thường nói hít hơi đất lúc đó rất dễ bịnh.


Mùa Đông Virginia tuy lạnh thở ra khói nhưng nhịp sống vẫn bình thường. Tuyết rơi, gió thổi, xe cứ chạy. Dù lớp tuyết dày bao nhiêu, hay đã đông thành đá; xe cào tuyết vẫn làm việc miệt mài suốt đêm để sáng ra người lớn có thể lái xe đi làm và school bus có thể đón học sinh đến trường. Ngoại trừ có bão tuyết!


Tuyết rơi ít nhất một ngày, nhiều có khi một tuần. Khi mặt trời lên cao, tuyết ngừng rơi, tôi có thể mặc ấm ra balcony tận hưởng ánh nắng hiếm hoi trong ngày; chỉ một lát thôi vì mặt trời lặn rất sớm, và hơi lạnh nhanh chóng bao trùm không gian. Bây giờ, tuy đã quen sống với khí hậu bốn mùa Virginia nhưng tôi đâu dám coi thường gió rét của mùa Đông nơi đây. 


Ở hai nơi có khí hậu hoàn toàn trái ngược nhưng rất dễ nhớ đến. Những ngày mùa Đông đợi tuyết rơi, tôi lại tưởng tượng ra mùa Hè chờ mưa xuống. Năm tháng qua đi cùng bao kỷ niệm, nhưng dường như cảm xúc trong tôi không thay đổi khi đang nhìn tuyết rơi bên này vẫn thấy được mưa rào bên kia. Lại mong một ngày về thăm quê hương, Sài Gòn luôn còn đó những cơn mưa mùa Hè ngày xưa.


Mùa Đông Virginia thiếu tuyết cũng như mùa Hè Sài Gòn thiếu mưa.


-- Hồ Thị Kim Trâm

(Tản mạn tuổi 70)



Ý kiến bạn đọc
19/01/202203:26:19
Khách
Bôn ba gần hết cuộc đời mong những ngày tháng hưu trí của tác giả êm đềm, hạnh phúc ấm áp bên con cháu, người thân, bạn bè, hàng xóm láng giềng...
Mong đọc tác phẩm kế tiếp.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ôi, bao nhiêu thứ vặt vãnh của cuộc sống đang về hùa nhau làm khổ thân tôi. Những ngày hạnh phúc xưa tôi nào biết cuộc đời có nhiều cái khổ như thế...
Hai lý thuyết lớn nhất mà con người tìm thấy trong thế kỷ 20 và 21 là thuyết Tương đối do Albert Einstein nghiên cứu về vũ trụ bao la và thuyết Lượng tử do Max Planck đề cập năm 1900, rồi được thành hình bởi Neils Bohr năm 1913, ngược lại với thuyết vũ trụ, thuyết lượng tử tìm hiểu về thế giới nhỏ nhất, thế giới của hạt (nguyên tử.) Một thuyết đi tìm những định lý của cái lớn nhất và một thuyết đi tìm những định lý của cái nhỏ nhất, bạn không thấy lạ sao? Hai thuyết này kết hợp với nhau, mở ra những bí ẩn của kiếp người. Hai thuyết đó lớn, quá khó đến mức độ con người bình thường không thể hiểu. Họ không quan tâm, có lẽ, vì không thấy lợi ích gì. Những định luật tự nhiên lớn, nhỏ, điều khiển vũ trụ, quản lý vạn vật, điều chỉnh đời sống, tuy quan trọng nhưng vô hình, đòi hỏi một trình độ trí tuệ mới có thể cảm nhận chúng như cảm nhận Chúa Phật. Vì không thể hiểu, con người đành chấp nhận để giải quyết những thứ gi thực tế và cụ thể.
Hoa Kỳ đã và đang bị chia rẽ về các vấn đề quan trọng trong hệ thống giáo dục K-12, về những cuốn sách mà học sinh có thể đọc ở trường công. Nỗ lực cấm sách trong chương trình giảng dạy ở trường, loại bỏ sách ra khỏi thư viện và danh sách những cuốn sách không-phù-hợp cho học sinh ngày càng dài ra. Các hành động trên được gọi là “cấm sách,” hay cũng thường được gán mác là “kiểm duyệt.” Tuy nhiên, khái niệm về kiểm duyệt, cũng như các biện pháp bảo vệ mang tính pháp lý trong việc này thường bị hiểu lầm rất nhiều. Erica Goldberg, Phó Giáo Sư Luật trường Dayton đã đưa ra những giải thích cho việc cấm sách, được đăng trên trang TheConversation như sau.
Tin hoàng hậu Ma Gia đã hạ sanh con trai ở vườn Lâm Tỳ Ni bay về thành Ca Tỳ La Vệ làm cho cả hoàng tộc hớn hở vui mừng. Dân chúng trong thành cũng vui như thể đó là người của nhà mình, những đám đông dổ ra đường nhảy múa reo hò, những nhóm người tụ tập ở các đền thờ để tạ ơn thần Brahma...
tháng tư / mùa xuân trở mình / lung lay những ký ức và phế thải ngủ quên...
Trở về rồi, Thầy có thấy gì không? / Đôi mắt em, trên hàng cây phượng đỏ / Khi đầu hè hoa trổ bông rực rỡ / Sợ ngày chia tay lá khép chờ mong...
Chuyện tích xưa, nơi kinh thành Xá Vệ / Cung điện nguy nga, lộng lẫy cõi nhân gian / Vua Tịnh Phạn, trên ngai vàng tối thượng / Hoàng hậu Ma Da, ngôi phượng các uy nghi...
Cái ổ gà ấy tôi quý lắm, bây giờ nhớ lại vẫn quý mà mơ hồ như những chú gà con mới nở, đẹp như những nắm bông gòn, tròn trịa, trắng tinh ấy vẫn còn loanh quanh luẩn quẩn xung quanh tôi, kêu chiếp chiếp...
Tôi đến thăm nghĩa trang vào lúc trời đã ngả về chiều. Nghĩa trang của dòng tộc tôi nằm sát chân núi Cà Đú, một rặng núi cuối cùng của dãy Trường Sơn, nằm về phía Bắc thị xã Phan Rang chừng 10 cây số...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.