Hôm nay,  

Trang Thơ

02/02/202311:09:00(Xem: 3383)
lunes et petites lunes tournez-Louis Soutter (1871-1942)
Lunes et petites lunes tournez -- Tranh Louis Soutter (1871-1942)


QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM

 

đôi chút đầu năm

 

1.

khai bút

đầu năm khai

vỉa hè khai

cột đèn khai

chân tường khai

bờ kè khai

quán nhậu khai

nồng nàn / nồng nặc

câm lặng nín thở

bước nhanh hơn chạy.

 

2.

nàng ngắm đi ngắm lại

bước tới bước lui

vo tròn cảm nhận trong tay

nuốt chửng từng cơn xúc cảm

trầm ngâm trong cõi riêng

rồi gật gù phán như đinh đóng sọ:

 ̶ ̶ ̶  nếu không là tranh tĩnh vật

thì hẳn là tranh động vật

và biết đâu là tranh động cỡn.

 

3.

phần còn lại của hôm nay

chặt khúc chia ba xẻ bảy

mải miết ninh nhừ buổi xế chiều

chập chờn trong nỗi nhớ bất chợt

dàn trải bức tranh thủy mặc

trong nắng có mưa

trong mưa có nắng

trên quảng trường rối mù

xin ngài vô tận huệ bồ tát

chút trí tuệ vượt thoát cõi hoang mang. 

 

-- Quảng Tánh Trần Cầm

 

*

 

NGUYỄN HÀN CHUNG

 

Đàn ông đểu lắm

 

Đàn ông các anh đểu lắm!

Hình nào của em cũng khen

Em đã biết mình không đẹp

Nên nghe rất xốn xang lòng.

 

Đàn ông các anh ác quá!

Khen em thì cũng được đi

Sao anh không khen cái tánh

Bao dung nhân hậu nhu mì.

Các anh đi khen nhan sắc

Em biết mình không ra chi

Không phải như mấy cô khác

Con người em rất tự ti.

Đàn ông các anh đểu lắm

Khen, bụm miệng cười hi hi

Đừng giở trò mồm mép ấy

Khen rồi nháy mắt nheo mi

Từ nay các anh khen đểu

Em thề sẽ chẳng thèm nghe

Ra đường gặp anh không ngó

Và tảng lờ bỏ số de

Khen mà trật lất anh ạ

Còn nặng hơn tiếng chửi thề!

(Một cô gái trên facebook

nhờ tôi nói hộ bằng thơ

tôi chỉ là người thông dịch

đừng nhầm, chửi tội cho thơ.)

 

You men are no gentlemen!

 

You men are no gentlemen!

Complimenting all photos of me

I know I’m not pretty

No wonder I’m upset.

You men are despicable!

I mind not your admiration

But praise my personality

The generosity, benevolence and meekness.

Your eulogy of beauty

A contrast to my looks

Unlike other women

I am self-deprecating.

You men are no gentlemen!

Your tributes hid behind the sardonic smiles

The blatant nerve

The accolades followed by the winks

Your taunting homage

Bothered by them I shall not

Nor greet you ever in the streets

Pass by you void of a thought of retreat

The unfounded flattery

Swearing is so much less pathetic than that!

(A woman on Facebook

asked me to expressed her thoughts in poetry

I’m nothing but the messenger

pity the poetry please don’t curse me.)

 

 Sự hấp dẫn của đàn bà

 

Sự hấp dẫn của đàn bà trước tiên là nhan sắc

chứ không phải đức hạnh

Sự hấp dẫn tiếp theo của đàn bà là tài hoa

chứ không phải riêng nhan sắc

Sự hấp dẫn làm nên chất của đàn bà là đức hạnh

chứ không phải chỉ nhan sắc và tài hoa

 

Nhưng cái hấp dẫn nhất của đàn bà

không phải cả ba điều trên mà là sự rung động

bí ẩn của đối tượng trước người đàn bà đó

 

 Điều ấy có đúng với thơ không?

 

The allure of a woman

 

The allure of a woman first off is beauty

not virtue

The following allure of a woman is talent

not just beauty

Virtue is the substance within the allure of a woman

not mere talent and beauty

But the most alluring aspect of a woman isn’t

these three aspects

but their bewildering ability to incite the subject in front of them

Is this not applicable to poetry?

 

Thư mừng sanh nhựt tôi

 

Không biết làm thế nào

các nàng tình cũ xúm lại được với nhau

viết cho tôi lá thư mừng sanh nhựt

những chữ ký quá quen thuộc nối đuôi chen chúc nhau

như dòng người xếp hàng trước tiệm hoa ngày tình nhân rất là đẹp mắt

mỗi chữ hiện ra những động tác, một khuôn mặt, các dáng người

Tôi đếm đi đếm lại hoài dù biết tỏng mười mươi

phân vân vẫn còn thiếu một

Cái người không chúc viễn liên

bằng thư, thơ hay là hoa hoét

chỉ cặm cụi nấu một bữa ăn chờ tôi khen ngon

Chắc lúc này các nàng đang ôm nhau cười giòn

đáng kiếp đáng đời cái anh chàng máu gái

 

Người không chúc nhìn cái bì thư cười mãi

các cô đùa thôi đừng giận nha anh!

họ còn chúc nghĩa là chưa quên được mùi tình

anh vẫn là người hạnh phúc.

em vẫn là người hạnh phúc.

 

My birthday card

 

How did all my lovers

managed to get together

just for my birthday card

the crowding familiar signatures bound in a line

like the lovely rows of people waiting to buy flowers on Valentine’s Day

each word the air of a movement, a face, someone’s curves

I counted them over and over again the hands full of them

bewildered by the one not there

The one person without a happy wish

by card, poetry or flowers

busy making a meal, waiting for my approval

My lovers, they are probably laughing now

good riddance to that womanizer

the one with no wishes looked at the card with a permanent smile

They are just having a bit of fun, don’t be sad!

within it the lingering affection the card sent there you are blessed dear.

I am blessed.

 

-- Nguyễn Hàn Chung
(Người dịch: Nguyễn Thị Phương Trâm)

 

*

 

VĨNH NGỘ

 

Qua phố lạ

 

Về ngang phố lạ chiều nay

Nắng thu vàng võ cuối ngày chưa phai

Đường xa một nỗi u hòai

Hợp tan, tan hợp còn dài u mê.

 

Buồn qua phố lạ trưa hè

Che từng vạt nắng khô se mặt người

Ở đây lạc lõng điệu cười

Bước người hấp tấp, phận đời long đong.

 

Ghé qua phố lạ chiều đông

Mù sương chắn lối, mưa giông ngăn đường

Lòng trần còn nặng tư hương

Mới qua chưa hết nửa đường phù vân.

 

Chiều qua phố lạ mùa xuân

Xô dài bóng nắng phân vân bên đường

Quê một phương, người một phương

Vàng phai mấy độ nắng sương quê người.

 

-- Vĩnh Ngộ

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Gái muộn chồng thì thậm khổ/ Trai muộn vợ cũng thậm khổ/ Mây trên trời thì kéo xuống/ Gió ngoài biển thì thổi vô...
Đại Quan họ Đỗ, quê cha đất tổ ở Huyện Nho Quan, Tỉnh Ninh Bình, một vùng núi non hùng vĩ, sơn thủy hữu tình nhưng nghèo. Ninh Bình là vùng đất hẹp, người đông cho nên đất đai quý hơn vàng. Tổ tiên bao đời sống bằng nghề nông, đổ mồ hôi nước mắt trên vài mẫu ruộng, sống chết với ruộng đồng nhưng cuộc đời vẫn không khá.
Một người đứng trước cửa nhà, nhìn ra đường cái, thấy không rõ; đưa tay che ngang mày, chận ánh nắng để có thể ngóng thấy chuyện gì đang xảy ra ở ngả tư. Đó là tầm nhìn.Một người đi giữa cánh đồng, dùng ống dòm nhìn chung quanh, tay điều chỉnh liên tục để ống kính hội tụ điểm nhìn. Ở hướng tây, thấy những bãi hoa dại màu sắc rực rỡ; ở hướng nam, thấy những con chim lạ bay nhảy tung tăng; ở hướng đông, thấy một phụ nữ đang làm gì không thể đoán được. Đó là tầm nhìn. Một người leo lên núi cao, nhìn xuống thành phố, xóm làng, ruộng nương, đường xá, sông lạch, nhỏ như đồ chơi, cảnh nhựa. Bốn bề mênh mông, dường như cảm khái trải dài đụng đến chân trời. Hơi thở tươi mát, lòng mở rộng, cảm thông đất trời. Đó là tầm nhìn. Một người ngồi trong phòng ngày này qua ngày kia, cắm cúi nhìn vào kính hiển vi, theo dõi những con vi khuẩn, quên hết đời sống bên ngoài. Đó là tầm nhìn.
Phải rời bỏ quê nhà vì chiến tranh, người nghệ sĩ Ukraine vẫn tiếp tục dùng tài năng của mình để vẽ tranh biếm họa lột tả bộ mặt thật của cuộc chiến mà Putin đang gieo rắc (Theo tờ Washington Post – bài nguyên tác của MiChael Cavna.) Rạng sáng ngày 24 tháng 2 năm 2022, Vladimir Kazanevsky đang làm việc trong studio của mình ở Kyiv thì nghe thấy tiếng nổ từ Sân bay Quốc tế Boryspil gần đó. Tâm trí ông nhói lên giai điệu của một bài hát thời Thế Chiến II về cuộc xâm lược Liên bang Xô viết năm 1941 của Đức Quốc xã với lời bài hát: Ngày 22 tháng 6, đúng 4 giờ sáng, Kyiv bị ném bom. Và chúng tôi biết chiến tranh đã bắt đầu.
Đôi tay, cánh tay, thân mình của anh bê bết máu, Anh đã men theo hàng rào kẽm gai suốt mười cây số mà không thể luồn bên dưới rào được. Anh cũng không hề thấy một nơi nào có kẽ hở để lách qua. Nhưng mà ở ngay phía bên kia, chỉ cách chừng năm mươi phân thôi, ở bên trên những vòng dây có gai nhọn hoắt làm rách toạc mọi thứ, một thế giới khác sẽ hiện ra, nơi đó nhà cửa không đổ sụp xuống, nơi đó đàn bà, trẻ con không lẩn trốn như thú vật, và đàn ông thì không còn sợ hãi, không còn chịu cảnh đói rách lạnh rét nữa.
Thế mà giờ đây, tôi mất đi khứu giác và vị giác, nghĩa là tôi chẳng ngửi được mùi hương của hoa, của ly cà phê, của người đẹp sức nước hoa Baccarat đắt tiền bước ngang qua; tôi cũng chẳng nếm được thức ăn ngon, mất đi cái sung sướng thưởng thức món sơn hào hải vị trong nhà hàng. -- Tùy bút của một nạn nhân Covid-19. Việt Báo trân trọng mời đọc.
Còn bao nhiêu những lần Xuân/ Ta về ở lại quê hương/ Tìm vết tích xưa chiến trường/ Gom bao mảnh vụn thịt xương...
Đã hẳn thân phận con người quả là nhục nhã khi chỉ có thể im câm thúc thủ trước mọi sự định đoạt, nhào nặn của Định Mạng và Ngẫu Nhiên, nhưng nếu được những thế lực vô tâm này xếp bày cho trúng số thì cũng không tệ lắm. Hỡi ông lão bán vé số, hởi anh phu hốt rác, đừng chết, đừng tuyệt vọng trước giờ xổ số!
Tôi bước ra cửa, vì biết không giành nổi với mấy bà đang chết mê chết mệt thằng bé con và thầm mỉm cười. Mới hôm kia, bà nào cũng hăng máu đả đảo hải tặc rất quyết liệt, tưởng như không có gì cản nổi, mà bữa nay ôm cưng thằng… con hải tặc quên trời đất, mà câu nào cũng có chữ “cha mày, cha mày” thiệt là âu yếm, đáng yêu làm sao!
tuổi thất thập bản tính bất thường/ bàn tay vuốt mặt đang già...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.