Hôm nay,  

THƠ ĐINH CƯỜNG

16/02/201300:00:00(Xem: 3118)
Người minh hoạ Việt Báo Tết Quí Tỵ, 2013 là hoạ sĩ Đinh Cường. Ông sinh năm 1939 tại Thủ Dầu Một - Việt Nam. Sống ở Huế, Đà Lạt, Sài Gòn cho đến 1989. Hiện cư ngụ tại Burke, Virginia. Hoa Kỳ. Studio: 9826 Natick Road , Burke - Virginia 22015. Phone: 703 323 5046

Sau khi tốt nghiệp Cao Đẳng Mỹ Thuật Huế và Sư Phạm Hội Họa - Cao Đẳng Mỹ Thuật Gia Định, Sài Gòn, ông giảng dạy tại Trung Học Đồng Khánh, Nữ Trung Học Thành Nội và là giáo sư Cao Đẳng Mỹ Thuật- Huế. Hoạ sĩ Đinh Cường từng nhận nhiều giải thưởng hội hoạ nhưng ông cũng là một nhà thơ. Việt Báo Tết cám ơn hoạ sĩ và mời đọc thơ ông.
dinh-cuong
Chiều trên xa lộ
Về từ Baltimore
Mặt trời bên kia rừng cây khô cành
đồi tuyết trắng chưa tan
chiều cuối năm tôi còn trên đường
qua bến cảng Baltimore
xa lộ mênh mông một nỗi buồn
như giọng hát khàn Juliette Greco
suơng mù dày, xuống cửa kính
gió tạt buốt mặt
gọi thầm tên ai xa vắng
như dòng suối cô đơn, soi mặt
mùa này hoa thạch thảo nở tím
trong kè đá, và rừng dương sỉ xanh non
nhớ không Sơn đêm nghe vượn hú trên Dran
tấm chăn độn bông gòn dày vải ca-rô
không đủ ấm,
hơ hai bàn tay vào bếp củi thông tàn
và con trăng nào đã lặn
sáng tinh mơ …

Chiều còn trên xa lộ mù mù
những đốm đèn xe choá mắt
chập chờn bướm trắng Nhất Linh
như còn nghe vọng tiếng còi tàu
những đốm than hồng bay ngược trong đêm
núi rừng tím sẫm
dù thế nào cũng không thể quên
những mái tranh chiều lên khói
có bẹ cau khô vừa mới rụng
mưa lất phất qua khói nhang
bộ lư đồng sáng choang chiều ba muơi Tết
soi mặt thời ấu thơ
thơm ngát hương trầm

Chiều trên xa lộ về từ Baltimore
những đốm đèn nhoà suơng như nuớc mắt .

Virginia, 2.1 2011


Im

nắng lửa hè im trơ cỏ cháy
xóm im cây lá cũng im, trưa
ngồi im nghe tiếng cành khô rụng
tranh trên giá vẽ cũng im lìm

chiều im trong bóng rừng Natick
đi về quanh ngõ vắng im thôi
khuya im gõ mấy hàng ghi vội
tắt ngọn đèn, nằm im chơi vơi

bật ngọn đèn tìm tiếng im rơi …

Virginia, 23 Jul 2011

Để nhớ bến đò Tuần

Em biền biệt trước mùa đông nắng ải
Lau trắng bay hiu hắt cuối triền sông
(Võ Quê)

Tôi vẫn nhớ bến đò Tuần em ạ
có hàng lau dại gió chiều qua
bàn chân mát thả theo dòng nước
rũ bỏ ngày đi lao động xa

em ở truờng quen trong lớp học
tay cầm phấn trắng nhẹ nhàng thôi
khi cầm cây cuốc sao mà nặng
cuốc xuống đồi hoang quá nhọc nhằn

thôi thì cho biết mưa và nắng
mới đó mà xa ôi rất xa
nay em còn nhớ em còn nhắc
bến Tuần xưa về nhìn không ra …

Virginia, 24 Jul 2011

Đầu năm rong chơi với Giang*
Rong chơi với Giang
một ngày mưa mù
hàng cây ướt sũng
gợn buồn khói sông
một ngày đầu đông
như là mưa xuân
nhắc lại quê cũ
một bờ đê xưa

Cẩm Giàng quê nội
về lại buồn không
phố phường xưa cổ
nao nao trong lòng
một thời trẻ dại
bốn mươi năm xa
tìm lại quả trám
bóng hoàng lan xưa

xác hoa gạo đỏ
lung linh chiều mưa
đêm trăng hoa sữa
bên ai bây giờ
bên ai Hồ Tây
mái nhà xưa cổ
mái nhà mẹ Lê
theo giòng, nhớ bố

Trở lại New York
tàu đêm qua nhanh
người đàn ông buồn
sờ lên tóc bạc
rong chơi với Giang
một ngày mưa suốt
trầm mình góc quen

ném màu lên toile
Một màu xám nhớ.

Virginia ,1.1.96

ĐINH CƯỜNG

(*) Nguyễn tường Giang, con trai út nhà văn Thạch Lam, bác sĩ sản dạy Đại học Y khoa New York, đã nghỉ hưu. Mừng Khói Hồ Bay, Thơ & Văn Nguyễn Tường Giang Thạch Ngữ xuất bản 2012.

Nhấn Vào Đây Để Tải Tập Tin PDF

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tác giả Ngô Mai Hương là phu nhân của Tiến sĩ Nguyễn Quốc Quân, một nhà hoạt động dân chủ đang bị nhà nước cộng sản cầm tù tại Việt Nam. Ngày 7-4-2012, khi vừa từ Hoa Kỳ về Sàigon, ông Quân bị bắt tại phi trường và nhà nước cộng sản hiện đang cố dàn dựng một phiên toà ghép tội. Trước thềm năm mới, bài viết nói lên ý chí đi tới và niềm tin ở tương lai tốt đẹp.
Tác giả tham gia chuyến đi của một phái đoàn y sĩ thiện chí, trong số này có các tín hữu Cao Đài giáo thuộc nhiều sắc dân, gồm cả người háp, người Mỹ, người Bangladesh... Du ký này ghi lại cuộc hành trình đường bộ từ thủ đô xứ Chùa Tháp qua "cửa khẩu" Mộc Bài, thăm Bà Đen về Tây Ninh, thánh địa Cao Đài, tham dự những lễ hội văn hoá cổ truyền và tìm hiểu về hình tượng những bà mẹ thiêng của dân gian.
Những người đàn bà khác, có lẽ sợ tấm gương hơn sợ thời gian Tấm gương phản chiếu lặng lẽ Thời gian thì vô hình
Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Cô định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. đầu thập niên 90, hiện là cư dân Berry Hill, Tennessee, làm việc trong Artist room của một công ty Mỹ.
Đồi Vọng Cảnh Huế tọa lạc ngay bên bờ sông Hương, bên cạnh núi Ngự Bình, cách Thành Phố Huế chừng 7, 8 km, không xa lăng Tự Đức và lăng Đồng Khánh, là vị trí tuyệt vời để từ trên đỉnh đồi, chúng ta có thể ngắm bao quát một vùng rộng lớn từ phía Tây dãy Trường Sơn chạy dọc từ Bắc vào Nam, phân ranh địa giới Lào và Việt Nam, đến phía đông Thành Phồ Huế ra tận cửa biển Thuận An.
Hội An là một thành phố cổ. Khoảng thế kỷ 15, 16 đã là thương cảng phồn vinh của miền Nam thời Chúa Nguyễn. Các thương thuyền ngoại quốc thường ghé trao đổi hàng hóa. Người Nhật, người Tàu, người Bồ Đào Nha, người Tây Ban Nha có đại diện thương cục ở đấy.
Hôm đi phỏng vấn công việc, nếu không nhờ Jennifer, có lẽ tôi đã không có được cái job này, bởi vì thật ra tôi vốn không đủ kinh nghiệm. May mắn cô leader của nhóm Engineering group bỗng dưng kết tôi và quyết định mướn.
Tác giả định cư tại Pháp, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, Đoàn Thị đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Rồng Cháu kể chuyện tình hai họ Pháp Viêt đề huề chờ cháu bé vào đời cuối năm Thìn.
Tôi thường muốn bắt đầu những bài viết của mình hiện nay bằng hình ảnh một con bé. Có lẽ cái gần gũi nhất mà cũng xa xăm nhất, quen nhất mà cũng lạ nhất, là hình ảnh của mình khi còn nhỏ. Một con bé, nghe cũng hay hay, không nghĩ đó là mình.
Tác giả từng nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ với bài viết từ 2001, “Trung Uý Nuôi Tôm.” Sau tháng Tư 1975, Trung Uý Toàn, phi công VNCH cùng đồng đội đi vào trại cải tạo.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.