Hôm nay,  

Thơ Từ Quê Nhà

01/03/201300:00:00(Xem: 2680)
Có những điều…
Nguyên Hậu
tho_1
có những điều ta ấp ủ về nhau
thật dịu dàng, nồng ấm
nên dù gió có lay thêm bao chiều lá úa
lá yêu thương cũng chẳng phai màu

có những điều ta ấp ủ về nhau
như thêm chút ngọt ngào
lên chiếc ly đời quyến rũ
sóng có hỏi đâu, sóng cũng đánh tan bờ cát
ta không đến tìm nhau
nhưng tâm tưởng đã thuộc về

lại có những điều ta nghĩ về nhau
như tiếng sét vang lên,
xé toang màn đêm yên tĩnh
chợt tỉnh giấc, giật mình, bối rối
ta tìm nhau mải miết đến bao giờ?

khi giữa cuộc đời ta cứ mãi tìm nhau
từng ánh mắt, bờ môi và nồng nàn hơi thở
ngăn cách ta có vạn điều không thể
vẫn tìm nhau… mải miết… giấc mơ về.

Nguyên Hậu

Yêu Người Rừng Xanh Lá Sơ Sinh
Trần Văn Chung

tho_2

nắng chạy rơi vết loangtrên đồi xanh lá nõn
có đôi chim dang tay hót thật nồng nàn
và chót đỉnh cao trí nhớ
em tung tăng cánh trắng thiên thần.

dù chỉ phù vân trong ý tưởng
ta cũng dìu tim về như rừng lạ khai trương
quán trọ lợp che tranh vàng hơn hoa nở
trịnh trọng mời em ghé lại để viết chuyện hẹn hò

những bàn tay vẩy vung làm phù phép
mắt môi thơm hương của ngải bùa
vây kín ngõ tình nàng thục nữ
ta biết rằng đành quên kiếp lãng du .

bởi đôi chim hân hoan hót lời nồng nàn ca ngợi
tình như rừng trỗi lá sơ sinh
không gian run gợn lên ngàn tiếng nhạc
nên trăm năm ta là sầu kết lá xanh um.
Trần Văn Chung

Kí Ức Gió
Nguyễn Thanh Văn

tho_3

Chầm chậm tôi
Chầm chậm tôi dọc theo lòng phố cũ
Hai bàn tay rịt chặt thái dương
Với linh cảm không bao giờ trở lại
Từng bước tôi. Từng bước lẻ loi tôi …

Cảm ơn những tàn cây rũ tóc thề dọc vệ đường
nghiêng xuống buổi ra đi
Phả vào hồn phiêu du chút bóng tối âu yếm
Như em. Như ái tình từng đỏ mặt trao tôi
Dưới tàn bông giấy lòa xòa
Che chắn nụ hôn đầu vụng dại
Cảm ơn tiếng ve giật mình ran mãi một góc nhà thờ thị trấn
Chúa trên cao nhỏ lệ dõi theo bước chân gã lãng tử vô thần
Dám từ khước bàn tay Ơn Trên chăn dắt
Phía sau những dây bìm bìm như những cánh tay
thiếu nữ gầy gò bám hờ hàng hiên quen thuộc,
những ô đèn không ngừng nhấp nháy
Có dáng tường vi rùn vai, môi cắn nhẹ bờ môi
Và em, vờ vô tình, băng qua sân lộng gió
Tay níu góc váy tung lên, luống cuống giã từ
Vĩnh biệt mảng trời nhỏ bé
Lấp lánh những chùm sao khuya
mùa Noel năm nao lặng lẽ
Mái ngói đỏ, vách gỗ nâu sẫm, và
những giọng cười cố giữ đúng mực
Khi bài ca hạnh phúc tẻ nhạt vang lên.

Sự chồng chéo của nghịch lý và số phận như kỷ vật dành riêng tôi nằm trong số hành trang quý giá nhét tận đáy trái tim rạn vỡ
Những cặp môi chúm chím hình bông khế trên chiếc váy Giáng sinh. Tấm khăn màu hoa cà

Đôi môi dịu mềm thơm mùi cam thảo của em
Nhưng … quê hương ơi, tôi đành thầm thì lời giã biệt. Những túp lều, biệt thự, những mái nhà lớn nhỏ, ngói hồng, vách ván líu ríu bám nhau dọc lưng đồi. Những bông loa kèn hệt những chồi vú trinh nữ bé bỏng
Rơi thẳng xuống bầu trời lật ngược không đáy, không đỉnh. Run run cùng gió núi.
(Những ngày lưu lạc bỗng giật mình
Tiếng leng keng chùm chuông hình chồi vú
Thổn thức ngực mười lăm, mười bảy
Thì thầm … thì thầm … nguyện cầu trong mưa)


Quê hương - Quê hương!
Vết thương không bao giờ lành lặn
Sương mù cao nguyên đeo đẳng, rấm rứt khóc trên vai
Nơi nỗi đau và niềm hoan lạc
không bao giờ nở trọn vẹn
Câm nín xếp hàng bên những vỉa đá giam giữ hồn tôi
Quay quắt tiếng còi tàu sân ga
Nửa dịu dàng. Nửa cay độc.?

Và trái tim người đi gập lại chi chít những mũi kim cỏ may
Tôi tự dìu tôi băng qua cánh đồng tuổi thơ, tuổi trẻ, băng qua nghĩa trang tình yêu và mộng mị
Ở góc sân ga khép nép chân đồi
Những toa xe xộc xệch vẫn lầm lì đợi
Gió bỗng trở mình gào thét không nguôi
Trong một góc sáng tối lấp lửng chiếc ghế gỗ lạnh tanh
Tách cà phê cạn khói, đắng nghét
Tôi nghe bè trầm quê hương lan qua lời cỏ lau rủ rỉ trách móc
Trong vô thức, mảnh đất chôn nhau cắt rún, lén cài lên gấu quần, ve áo, túi xách những mũi kim cỏ may
Những nốt sởi ban thơ dại không bao giờ xóa được
Quá khứ - của cải duy nhất tôi sở hữu - tiếp tục rì rầm, chì chiết bước chân tôi
Từ đỉnh đồi cao nơi tôi để lại tình yêu
Và nơi tôi từng vội vã nếm qua thứ trái cây chín ép của số phận
Từ tâm vòm trời lãnh cảm
Tiếng sấm gầm gào góp thêm vào những tia chớp ngoằn nghèo chi chít vết chân chim
Những lời bâng quơ dọa dẫm ….

Vĩnh biệt yêu dấu
Vĩnh biệt phố xưa, trái tim và bầu trời thân
thương quá bé nhỏ
Hỡi những mùa áo len thoang thoảng mùi băng phiến
Sống sót cùng ký ức
Những chùm bông loa kèn úp mặt đỏng đảnh
Hỡi những đợt gió hoang òa khóc mỗi chiều tà
Ta sẽ giữ Người trong đáy vali nén chặt
Khi quyết buông mình từ đỉnh đồi
Xuống tận đáy vực thẳm
(Có lẽ không đúng vòng tay bao dung của bất cứ ai
Sau khi bị Chúa trời nguyền rủa!)
Đúng tư thế quyết liệt nhất của một dấu chấm than
Của số phận mãi mãi bị săn đuổi
Từ chối mái nhà bình an của những kẻ đầu hàng.

Và hai bàn tay vẫn bấu chặt thái dương
Niềm hoan lạc được chết lần đầu khi chưa tròn hăm mốt tuổi
Tôi kịp nghe tiếng ai gào cùng gió núi:
Quê Hương, Quê Hương !
Vĩnh Biệt !

Nguyễn Thanh Văn

Nhấn Vào Đây Để Tải Tập Tin PDF

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tác giả Ngô Mai Hương là phu nhân của Tiến sĩ Nguyễn Quốc Quân, một nhà hoạt động dân chủ đang bị nhà nước cộng sản cầm tù tại Việt Nam. Ngày 7-4-2012, khi vừa từ Hoa Kỳ về Sàigon, ông Quân bị bắt tại phi trường và nhà nước cộng sản hiện đang cố dàn dựng một phiên toà ghép tội. Trước thềm năm mới, bài viết nói lên ý chí đi tới và niềm tin ở tương lai tốt đẹp.
Tác giả tham gia chuyến đi của một phái đoàn y sĩ thiện chí, trong số này có các tín hữu Cao Đài giáo thuộc nhiều sắc dân, gồm cả người háp, người Mỹ, người Bangladesh... Du ký này ghi lại cuộc hành trình đường bộ từ thủ đô xứ Chùa Tháp qua "cửa khẩu" Mộc Bài, thăm Bà Đen về Tây Ninh, thánh địa Cao Đài, tham dự những lễ hội văn hoá cổ truyền và tìm hiểu về hình tượng những bà mẹ thiêng của dân gian.
Những người đàn bà khác, có lẽ sợ tấm gương hơn sợ thời gian Tấm gương phản chiếu lặng lẽ Thời gian thì vô hình
Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Cô định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. đầu thập niên 90, hiện là cư dân Berry Hill, Tennessee, làm việc trong Artist room của một công ty Mỹ.
Đồi Vọng Cảnh Huế tọa lạc ngay bên bờ sông Hương, bên cạnh núi Ngự Bình, cách Thành Phố Huế chừng 7, 8 km, không xa lăng Tự Đức và lăng Đồng Khánh, là vị trí tuyệt vời để từ trên đỉnh đồi, chúng ta có thể ngắm bao quát một vùng rộng lớn từ phía Tây dãy Trường Sơn chạy dọc từ Bắc vào Nam, phân ranh địa giới Lào và Việt Nam, đến phía đông Thành Phồ Huế ra tận cửa biển Thuận An.
Hội An là một thành phố cổ. Khoảng thế kỷ 15, 16 đã là thương cảng phồn vinh của miền Nam thời Chúa Nguyễn. Các thương thuyền ngoại quốc thường ghé trao đổi hàng hóa. Người Nhật, người Tàu, người Bồ Đào Nha, người Tây Ban Nha có đại diện thương cục ở đấy.
Hôm đi phỏng vấn công việc, nếu không nhờ Jennifer, có lẽ tôi đã không có được cái job này, bởi vì thật ra tôi vốn không đủ kinh nghiệm. May mắn cô leader của nhóm Engineering group bỗng dưng kết tôi và quyết định mướn.
Tác giả định cư tại Pháp, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, Đoàn Thị đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Rồng Cháu kể chuyện tình hai họ Pháp Viêt đề huề chờ cháu bé vào đời cuối năm Thìn.
Tôi thường muốn bắt đầu những bài viết của mình hiện nay bằng hình ảnh một con bé. Có lẽ cái gần gũi nhất mà cũng xa xăm nhất, quen nhất mà cũng lạ nhất, là hình ảnh của mình khi còn nhỏ. Một con bé, nghe cũng hay hay, không nghĩ đó là mình.
Tác giả từng nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ với bài viết từ 2001, “Trung Uý Nuôi Tôm.” Sau tháng Tư 1975, Trung Uý Toàn, phi công VNCH cùng đồng đội đi vào trại cải tạo.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.