Hôm nay,  

Thư Gửi Bạn

03/04/201000:00:00(Xem: 6965)

THƯ GỬI BẠN 


Thưa các bạn cựu nữ sinh Trưng Vương,
Ngày Đại Hội sắp tới,
Chúng ta làm gì để thắp nén nhang thơm,
Dâng tấm lòng hoài vọng nhớ ơn,
Những anh hùng liệt nữ,
Đã phất cờ khởi nghĩa giành lại non sông"
*
Lịch sử còn kia,
Anh linh còn đó,
Mà đám con cháu vong bản, tham tàn đang nhắm mắt, bịt tai
Sỉ nhục tiền nhân,
Thần phục ngoại lai
Trước mồi nhử lợi danh ô uế.
*
Đã thấy rồi,
Thấy rõ,
Chỉ những kẻ mất linh hồn mới xuẩn ngu đến thế!
Ngại gì nước mất, nhà tan,
Chúng mới cả gan,
Dắt díu nhau sang tế lạy,
Trước bọn ngoại xâm đã, và đang nhe răng trợn mắt,
Âm mưu ngoạm nuốt từng tấc đất,
Đến con sông,
Rồi ra tận biển Đông,
Của một dân tộc có bản đồ quê hương hình chữ S
*
Thưa các bạn cựu nữ sinh Trưng Vương,
Các bạn có nghe mỗi hạt cát bên giòng Hát Giang đang gầm thét"
Uy linh Hai Bà lồng lộng trời cao.
Chúng ta làm gì, để thành lửa đỏ"
Chúng ta làm gì, để rực trăng sao"
Chúng ta làm gì để đền đáp ân sâu"
Ngôi trường mang danh nhị vị nữ lưu đã dạy dỗ chúng ta ngày nay còn biết cười, biết khóc,
Trước những thăng trầm, nhục vinh của người dân Việt.
*
“Châu chấu đá xe”, gương Lý Thường Kiệt
“Đại phá quân Thanh”, lẫm liệt Quang Trung …
Hàng hàng lớp lớp trang sử vàng son,


Chúng ta từng học và từng trả bài trôi chảy.
Có lẽ nào ngày nay,
Nhìn những kẻ quên cội quên nguồn đang xúm nhau quỳ lạy,
Trước đền thờ quân tướng Bắc phương,
Mà ta chẳng quặn đau tim óc"
*
Tinh-thần-Trưng-Vương, không chỉ rơi nước mắt.
Mà bạn ơi,
Hãy trải rộng tấm lòng,
Hãy cất cao tiếng nói,
Cùng bất cứ ai còn nhiệt thành khí khái,
Vì ơn Quốc Tổ,
Vì nợ tiền nhân,
Đang dũng cảm dấn thân.
*
Thưa các bạn cựu nữ sinh Trưng Vương,
Bằng vời vợi công Cha nghĩa Mẹ,
Bằng chan hòa dòng sữa Quê Hương,
Hồn thiêng sông núi thầm lặng,
Mà sức mạnh vô song.
Chắc chắn các bạn sẽ cảm nhận,
Chắc chắn các bạn sẽ nhìn ra,
Rằng, chúng ta có thể làm gì,
Để muôn lòng về dự Đại Hội,
Cầm tay nhau, nghe Trường Sơn vang dội,
Nhìn mắt nhau, rực nến thuở Diên Hồng.
Cho lung linh hương khói,
Khí phách Người Xưa soi tỏ đục, trong.
*
Chúng ta sẽ biết lên đường.
Để sống xứng đáng.

Một cựu nữ sinh Trưng Vương -- California, đầu tháng tư 2010
Thương yêu gửi về Đại Hội, sẽ khai diễn ngày 17 tháng Tư năm 2010 tại Houston, TX
                                  

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tí Nhau vì lẽ gì mà hông chịu nhìn cô Mơ, lại nhìn phất phơ ngoài trời. Bổng thấy cặp chuồn chuồn bay nhấp nhổm
Cái nón đội trên đầu, cái cập ôm trước ngực, một thời gắn bó với tuổi học trò.
Thời gian tiểu học và trung học, cái nón đi liền với cái cặp.
Anh là người LÍNH TRẬN MIỀN XA và là NGƯỜI XA THÀNH PHỐ . Anh vẫn sống cuộc đời BỀNH BỒNG như con NGỰA HOANG vào một BUỔI SÁNG MÙAXUÂN
Khi ngồi viết những giòng chữ này thì vợ cháu đang ngủ say sưa trên giường. Nhìn đôi chân dài thườn thượt của bà thò ra khỏi chăn
Tháng hai năm 2002, một chuyên gia người Ðức tên Rosi Stenke đã luồn lách trong rừng rậm Việt Nam
Tôi không thích đi học.
Thời học sinh, việc học hành của tôi ít khi nào được xuôi chảy trót lọt như bạn bè cùng trang lứa. Hồi còn ở tiểu-học, tôi học hành đã chẳng ra gì
... chuyện nhớ nhà, nhớ quê: “Mà lạ" Bên này mình có nhà cửa đàng hoàng, còn bên kia, nhà còn đâu" Sao cứ nhớ nhà ở bển hoài"”
Niên khóa 55-56, tôi còn nhỏ xíu học lớp Năm (lớp Một bây giờ), trường Tiểu Học Nguyễn Huệ - Qui Nhơn.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.