Hôm nay,  

Cờ ‘vi’ Do Thái

7/29/200600:00:00(View: 4160)

Israel đang lâm cuộc cờ nguy ngập nhất kể từ khi thành lập….

Kể từ khi được thành lập - 1982 - công khai xuất hiện - 1985 - và khai chiến với Israel ngày 11 tháng Bảy vừa qua, lực lượng Hezbollah đã chiếm thế thượng phong. Lãnh đạo của họ, hay những kẻ bảo trợ đằng sau, có thể đã nắm vững nghệ thuật đánh cờ "Vi".

Cớ "Tướng", như chúng ta nói ngày nay, là loại cờ của quần chúng bình dân. Đấu trí ở cấp cao thì người ta chơi cờ "Vi" - hay cờ "Go", gọi theo tiếng Nhật.

Nước cờ Hezbollah vừa đẩy Israel vào thế khó gỡ trên bàn cờ "Vi" toàn cầu. Không có chuyện đoạt xe hay chiếu tướng mà vẫn vây Israel trong thế kẹt.

Trên bàn cờ, nước cờ khiêu khích của Hezbollah nhắm vào những mục tiêu gì"

Chọn thời điểm tâm lý thuận lợi nhất - vụ Bắc Hàn phóng hỏa tiễn hôm mùng bốn, Mumbai bị khủng bố tấn công hôm 11, Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc gây áp lực với Iran về kế hoạch võ khí hạch tâm hôm 13 và Thượng đỉnh G-8 sắp khai mạc ngày 15 - Hezbollah đi nước cờ đầu là gây ra biến cố đột nhập lãnh thổ Israel bắt cóc lính Do Thái và phóng hỏa tiễn vào Haifa, khiến Jerusalem không thể không trả đũa.

Nước kế tiếp, Hezbollah đội nón sắt cầm cự cho tới khi quân lực Israel phải vào tận Lebanon. Tới nơi, các đơn vị Israel sẽ bị bao vây và đánh tỉa trong hình thái chiến tranh khủng bố, phá hoại và du kích. Hezbollah càng kéo dài được cuộc chiến, từ khi khiêu khích cho đến ngày Israel lâm cảnh bất phân thắng bại tại Lebanon, như Hoa Kỳ tại Iraq, là càng chứng tỏ được tư thế của mình trong khối Hồi giáo, trong các lực lượng đang cùng muốn tấn công Israel.

Sau cùng, kẻ bảo trợ Hezbolllah là các Giáo chủ tại Iran sẽ chứng minh được: 1) Israel không phải là vô địch vì lần đầu tiên bị đánh bại, 2) Hoa Kỳ không thể làm gì hơn để cứu vãn tình hình tại Trung Đông, và 3) xu hướng Shia của Iran xứng đáng lãnh đạo thế giới Hồi giáo để lập ra một trật tự mới trên thế giới, 4) khiến các chế độ Hồi giáo Sunni, ôn hoà hay thân Mỹ sẽ phải thay đổi. Lối tấn công này dù không ác liệt thì cũng tinh vi hơn vụ 9-11 của al-Qaeda tại Hoa Kỳ.

Bây giờ, hai tuần sau khi Israel trả đòn, Hezbollah vẫn tồn tại, và đây là lúc người ta nhìn vào những nước gỡ bí của Jerusalem.

Khi Israel bị khiêu khích, Thủ tướng Ehud Olmert bắt buộc phải phản ứng.

Hơn 85% người dân Do Thái chờ đợi điều ấy. Đảng Kadima của ông - và vị tiền nhiệm đang hôn mê là Ariel Sharon - đã chủ trương nhượng đất cầu hòa. Nhưng việc triệt thoái khỏi Lebanon năm 2000, rồi rút quân khỏi dải Gaza và nhường lại Tây ngạn sông Jordan cho người Palestine, đã không vãn hồi hòa bình mà còn khiến Israel bị tấn công. Nếu không trả đòn, chính quyền Olmert sẽ đổ, Israel bị khủng hoảng và đảng Likud đối lập do nguyên Thủ tướng Binyamin Netanyahu lãnh đạo sẽ lên cầm quyền.

Lúc ấy, Israel phải phản công trong hoàn cảnh còn khó khăn hơn.

Kể từ ngày thành lập vào năm 1948 đến nay, chưa khi nào Israel lại gặp cảnh ngặt nghèo như vậy. Chỉ còn nước chìm xuống biển như Tổng thống Mahmoud Ahmadinejad và các Giáo chủ Iran đã hăm dọa. Cho tới nay, ông Netanyahu vẫn lên tiếng ủng hộ chính phủ và Thủ tướng Olmert biết rằng mình phải thắng.

Nhưng thế nào là thắng trên một bàn cờ mở rộng ra khỏi lãnh thổ Israel"

Israel cần tiêu diệt khả năng gây chiến của lực lượng Hezbollah từ lãnh thổ Lebanon, ít ra trong dăm ba năm để thế giới phải có một giải pháp chính trị khác cho Lebanon hầu xứ này hết là hậu cứ cho Hezbollah lại tấn công dân Do Thái trong tương lai.

Mục tiêu ấy đòi hỏi Quân lực của Jerusalem phải ngăn được việc Hezbollah phóng hỏa tiễn vào lãnh thổ Israel, rồi phá hủy các căn cứ và hạ tầng chuyển vận Hezbollah đã xây dựng tại Lebanon, đánh tan các lực lượng võ trang và khủng bố của Hezbollah, để rút quân càng sớm càng hay.

Sau hai tuần pháo kích và không tập các cơ sở Hezbollah, các đơn vị Israel chưa đạt được yêu cầu đầu tiên: hỏa tiễn của Hezbollah tiếp tục rơi ngày một sâu hơn vào các thị trấn miền Bắc. Và sau khi đổ quân vào Lebanon, họ vẫn chưa tiến xa hơn các ngôi làng ven biên.

Xưa nay, Quân lực Israel nổi tiếng ở lối đánh thần tốc đầy chủ động và tấn công chính xác với kỹ thuật cao, để chiếm thế mạnh và kết thúc chiến tranh bằng giải pháp chính trị. Lần này, Israel gặp một đối thủ hoàn toàn khác lạ và mất hai ưu điểm truyền thống, tình báo tinh tường và tấn công chính xác. Cho đến nay, họ đánh theo lối Mỹ - không tập ào ạt - mà chưa công hiệu, và người ta chờ đợi mãi chưa thấy phần "hậu xung" sau hai tuần "tiền pháo".

Không ai tin rằng việc Israel pháo kích và đánh bom các cơ sở Hezbollah như vậy là đủ. Như vậy, hoặc là họ vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị đổ quân, hoặc là họ đang chuẩn bị cho một giải pháp chính trị.

Thế nào là giải pháp chính trị"

Cho đến nay, Hoa Kỳ đã khéo trì hoãn mọi giải pháp hưu chiến hay ngưng bắn theo lối nhu nhược cố hữu của quốc tế, bằng cách đặt ra những tiêu chuẩn cao hơn: phải bền vững cho một "Trung Đông mới". Đòi hỏi chính đáng ấy tất nhiên là khó dàn xếp, nhưng cũng mua được thời giờ cho Israel chuẩn bị "sự đã rồi".

Tuy nhiên mọi sự đã rồi đều sẽ đụng vào một thực tế là khi thường dân bị giết hại ngày một nhiều, dư luận sẽ mất cảm tình với Israel.

Mà truyền thông thế giới - nhất là Âu châu và Hồi giáo - thường nhấn mạnh tới thường dân Lebanon, bị Hezbollah đẩy ra làm bia đỡ đạn. Sự thông cảm ban đầu của thế giới dành cho Israel - vì bị tấn công ngang ngược - là cái vốn rất chóng tiêu hao. Vài tuần nữa thì chịu khó như Ngoại trưởng Condoleezza Rice cũng phải bó tay.

Từ nay đến đó, Israel cần đạt được hai yêu cầu trong mọi giải pháp chính trị: Hezbollah phải ngưng pháo kích và trả lại tù binh và thế giới phải đảm bảo là Hezbollah không thể dùng lãnh thổ Lebanon đe dọa Israel sau này.

Thế giới có khả năng đảm bảo rất thấp nếu căn cứ trên thành tích của Lực lượng Lâm thời của Liên hiệp quốc tại Lebanon: chuyện "lâm thời" kéo dài 28 năm với kết quả là lính Mũ lam của Liên hiệp quốc xoay lưng để khỏi thấy Hezbollah phát triển hạ tầng tại miền Nam Lebanon. Israel mong đợi là lực lượng đảm bảo phải có thực lực và thiện chí, thí dụ như các đơn vị của Minh ước NATO hay của Liên hiệp Âu châu.

Các nước này có muốn hay dám gửi quân vào vùng hoả tuyến ấy hay không"

Nhiều phần sẽ là không, chưa nói đến tinh thần kỳ thị Do Thái bàng bạc trong quần chúng, sự ích kỷ và cầu an của Âu châu là một quy luật phổ biến. Vả lại, năm 1983, Hezbollah từng tấn công các đơn vị Pháp và Hoa Kỳ tại Lebanon trong khuôn khổ bảo an (cũng của Liên hiệp quốc) với kết quả là Pháp và Mỹ cùng rút. Mỹ vào thời đó là thời Ronald Reagan rất anh hùng!

Nếu không phải là NATO hay Liên Âu, xứ nào có thể đưa quân vào lập vùng trái độn và kiểm soát quân khủng bố Hezbollah tại Lebanon"

Các nước Á Rập lân cận như Saudi Arabia, Egypt hay Jordan không có khả năng ấy. Riêng Syria thì đã từng làm việc đó, chủ yếu là để khuynh đảo Lebanon mà họ cho là thuộc lãnh thổ Syria từ thời Đế quốc Ottoman.

Năm ngoái, Mỹ đã gây sức ép để Syria rút quân cho cuộc Cách mạng Bá hương (Cedar Revolution) nở hoa và đưa tới một chính quyền dân chủ mà bất lực trước sự hoành hành của Hezbollah.

Có lý do gì - vì ham hay sợ - khiến Syria tái nhập Lebanon không"

Điều mà Damascus ham, quyền lực tại Lebanon hay chủ quyền trên cao nguyên Golan, là điều không chấp nhận được cho Lebanon và Israel. Điều họ sợ, như sức ép của các nước Á Rập theo hệ phái Sunni hay một đòn tấn công của Israel, là chuyện khó tin. Các nước Á Rập, nhất là Jordan, chẳng thiết tha gì đến quyền lợi thực tế của dân Palestine hay Lebanon và cũng chẳng muốn Syria trở lại Lebanon, dù với lý do chính đáng là để khống chế Hezbollah. Còn Israel thì chưa giải quyết được tình hình Lebanon, làm sao mở ra một mặt trận khác để gây áp lực với Damascus"

Vả lại, một vụ tấn công Syria khiến chế độ Bashar al-Assad sụp đổ tại Damascus còn khiến Israel giáp giới với hai nước Hồi giáo bị nội loạn!

Nước cờ chính trị ấy là nước tự sát.

Nếu lại có tham vọng lớn hơn, tìm cách giải giới Hezbollah từ gốc, từ Iran, thì Israel và thế giới phải có sức ép rất mạnh, và lãnh rủi ro lớn.

Sau mấy chục năm thổi lên một đám âm binh làm loạn khắp nơi, từ Trung Đông đến Nam Mỹ, từ Đông Nam Á tới Bắc Mỹ, chưa có lý do gì khiến các phù thủy Tehran sẽ gỡ lá bùa Hezbollah. Chính quyền Mỹ đang bị suy yếu ở nhà và còn lúng túng tại Iraq nên không có sức gián chỉ đáng tin.

Chưa nói đến một thực tế khác là lực lượng Hezbollah nay đã đủ mạnh, và còn mạnh hơn mạng lưới al-Qaeda của hệ phái Sunni, để có thể tung hoành một mình, trong nhiều năm.

Âm binh không người lái tại Lebanon.

Đấy là thách đố cho Israel trên bàn cờ "Vi" của tuần này.

Mở chiến dịch không tập mà không kết quả, tìm giải pháp chính trị thì chưa hy vọng, mà thời cơ cứ thu hẹp dần, Israel chỉ còn giải pháp là đổ quân, với đòi hỏi là mau dứt điểm để sớm rút lui.

Như vậy, trong thời gian tới, một cách hợp lý thì người ta nên chờ đợi điều ấy và cũng nên chờ đợi nhiều chuyện bất ngờ - vì Israel vẫn còn khả năng đó. Nếu không, chuyện bất ngờ khác là họ đành chịu để Hezbollah tồn tại ở Lebanon và tình hình Trung Đông sẽ đổi khác hoàn toàn: còn loạn hơn ba chục năm vừa qua.

Một tiêu chuẩn để theo dõi tiến triển của đôi bên trong từng nước cờ là khả năng phóng hỏa tiễn của Hezbollah vào lãnh thổ Israel. Hàng ngày, truyền thông vẫn cho chúng ta loại tin tức ấy. Nếu việc đó tiếp tục, kịch bản bi quan nhất có thể sẽ thành hiện thực, cho cả Israel và thế giới.

Vì vậy mới có bài phân tách này, viết ngày 24.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Có nghiên cứu đã chỉ ra rằng sắc đẹp sẽ mang lại lợi thế trong các mối quan hệ, học tập và công việc. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu việc “không được đẹp đẽ” không chỉ là một điều bất lợi mà còn bị coi là phạm pháp? Từ giữa thế kỷ 19 đến giữa thế kỷ 20, ở Hoa Kỳ từng có các luật gọi là “luật xấu xí” (ugly laws), cấm những người có vẻ ngoài “khó coi” xuất hiện ở các nơi công cộng.
Dự án 2025 đề ra những thay đổi sâu rộng trong toàn bộ chính phủ liên bang, đặc biệt trong chính sách kinh tế và xã hội, và vai trò của chính phủ và các cơ quan liên bang. Trong những thay đổi đó có cả việc cắt giảm tài trợ cho Bộ Tư pháp Hoa Kỳ (DOJ), tháo dỡ cơ quan điều tra FBI và Bộ An ninh Nội địa, hủy bỏ các quy định về môi trường và biến đổi khí hậu để giúp gia tăng sản xuất nhiên liệu như dầu hỏa, cùng loại bỏ các Bộ Giáo dục và Thương mại ra khỏi nội các chính phủ. Hãng thông tấn Associated Press có một bài tóm tắt song rành mạch những chương trình của Dự án 2025 đối nội cũng như đối ngoại, tại đường dẫn này. Bao gồm trong Dự án 2025 cũng gồm cả việc lập tức dùng Đạo luật nổi dậy năm 1807 để tổng thống có thể ra lệnh cho quân đội vào dẹp các vụ biểu tình chống đối chính phủ, cùng chỉ đạo Bộ Tư pháp truy lùng các đối thủ của ông Trump. Chính ông Trump cũng đã từng tuyên bố với những người ủng hộ ông là ông là người sẽ giúp họ phục hận. Theo luật hiện hành, quân đội không đượ
Nghèo đói là yếu tố quyết định mạnh mẽ của bệnh Lao. Môi trường sống và làm việc đông đúc và kém thông gió thường liên quan đến nghèo đói, tạo thành các yếu tố gây nguy cơ trực tiếp cho việc lây truyền bệnh lao. Suy dinh dưỡng cũng là một yếu tố nguy cơ quan trọng để bệnh phát triển. Nghèo đói lại cũng liên quan đến tình trạng kém kiến thức về sức khỏe và từ đó thiếu những sự bảo vệ sức khỏe trong đời sống hàng ngày dẫn đến nguy cơ tiếp xúc và truyền bệnh.
Trong hai ngày Thứ Bảy & Chủ Nhật 17 & 18/08/2024, tại Bowers Museum, Viện Bảo Tàng Di Sản Người Việt phối hợp cùng Trung Tâm Việt Nam Texas Tech University, Trung Tâm Nghiên Cứu Việt - Mỹ University of Oregon đã tổ chức hai buổi triển lãm và thảo luận về hai chủ đề: Cải Cách Ruộng Đất Miền Bắc Việt Nam và Cuộc Di Cư Năm 1954. Khoảng 1,000 lượt người đã đến tham dự hai sự kiện về lịch sử từ bảy thập niên trước. Có thể nói rằng lâu lắm rồi tại Thủ Đô Người Việt Tị Nạn mới có một sự kiện lịch sử được tổ chức với qui mô lớn và công phu như thế. Động lực nào đã khiến ba tổ chức chuyên nghiên cứu lịch sử cận đại Việt Nam cùng nhau tổ chức sự kiện này? Ông Châu Thụy, Giám Đốc Viện Bảo Tàng Di Sản Người Việt nói lời khai mạc, chào mừng mọi người đến với cuộc triển lãm và hội thảo, để cùng nhau ôn lại, nhìn theo những góc nhìn mới về hai sự kiện lịch sử vẫn còn ảnh hưởng đến người Việt cả trong nước lẫn hải ngoại đến tận ngày hôm nay.
Hiểu cải cách ruộng đất ở miền Bắc Việt Nam đòi hỏi phải đặt nó trong một bối cảnh lịch sử rộng lớn hơn, thay vì xem xét nó một cách tách biệt. Được khởi xướng bởi Đảng Cộng sản Việt Nam vào năm 1953, cải cách ruộng đất bị ảnh hưởng sâu sắc bởi các sự kiện biến động sau Thế chiến II. Sự kết thúc của cuộc chiến, nạn đói năm 1945, và cuộc đấu tranh sau đó để giành độc lập khỏi ách thực dân Pháp đã tạo ra một không khí cách mạng ở Việt Nam. Cuộc chiến tranh Pháp-Việt (1946-1954) đã làm tăng sự cấp bách cho những thay đổi xã hội và kinh tế triệt để khi Việt Minh tìm cách củng cố quyền lực và giải quyết các bất bình giữa người giàu và người nghèo do khai thác thực dân gây ra.
Cuối tuần vừa qua tôi đi dự hội thảo về Việt Nam tại Bảo tàng Bowers ở thành phố Santa Ana, thủ phủ của Quận Cam. Hai ngày hội thảo với hai chủ đề có liên quan với nhau là Cải cách Ruộng đất 1953-56 và Di cư 1954. Xong ngày đầu của hội thảo, đi ăn tối với một bạn sống ở Quận Cam từ năm 1978, khi biết chủ đề là về cải cách ruộng đất, bạn hỏi ngay: “Có hình Hồ Chí Minh cầm khăn khóc không?”. Bạn tôi ít quan tâm đến sinh hoạt cộng đồng nhưng cũng biết sử Việt vì là con trong gia đình bắc di cư 54, lớn lên tại miền Nam và sống ở đó cho đến khi vượt biển. Hình Hồ Chí Minh khóc và sự kiện bà Nguyễn Thị Năm đóng góp nhiều vàng cho Việt Minh rồi cũng bị đấu tố trong cải cách ruộng đất ở miền Bắc Việt Nam từ 1953 đến 1956 có lẽ là những hiểu biết cơ bản của nhiều người Việt, dù không chứng kiến hay trực tiếp là nạn nhân trong sự việc. Những hình ảnh đó hôm nay cũng đã được trưng bày tại Bảo tàng Bowers và có trong bài nói chuyện của diễn giả tại hội thảo.
Chương trình Triển Lãm Và Thảo Luận Cải Cách Ruộng Đất ở Bắc Việt & Cuộc Di Cư 1954 vừa chấm dứt. Việt Báo đăng lại toàn bài của giáo sự Trần Huy Bích chiều Chủ Nhật ngày 18 tháng 8 tại Bowers Museum kể lại câu chuyện di cư của Ông và bối cảnh Bắc Việt những ngày tháng 8, 1954.
John Andrew Jackson vừa chào đời đã mang phận nô lệ, và được định sẵn là sẽ dành trọn kiếp sống tủi nhục trên những cánh đồng bông vải ở Nam Carolina. Nhưng, không cúi đầu trước số phận, Jackson đã thoát khỏi cảnh nô dịch, trở thành một diễn giả và văn nhân có ảnh hưởng lớn đến phong trào bãi nô. Ông cũng là nguồn cảm hứng cho tác phẩm kinh điển Uncle Tom's Cabin (Túp Lều của Chú Tom) của Harriet Beecher Stowe, xuất bản năm 1852. Cuốn tiểu thuyết nổi tiếng về chế độ nô lệ này được nhiều sử gia đánh giá là đã góp phần thúc đẩy cuộc Nội chiến của Hoa Kỳ.
(Little Saigon-VB) - Để đánh dấu 70 năm cuộc di cư Bắc Nam hậu Hội nghị Geneva; và cùng nhìn lại sự kiện Cải cách Ruộng đất ở miền Bắc Việt Nam dưới thời VNDCCH với tác động, hệ lụy trên cả nước đối với quốc gia, dân tộc Việt, Viện Bảo Tàng Di Sản Người Việt, Trung Tâm Việt Nam ĐH Texas Tech, Trung Tâm Nghiên Cứu Việt-Mỹ ĐH Oregon phối hợp tổ chức Triển Lãm Thảo Luận Cải Cách Ruộng Đất ở Bắc Việt và Cuộc Di Cư 1954: Hai Biến Cố Thay Đổi Lịch Sử Việt Nam Hiện Đại vào hai ngày: Thứ Bảy, ngày 17 tháng 8: Cải cách ruộng đất và đấu tranh giai cấp ở miền Bắc Việt Nam, 1953-1957; Chủ nhật, ngày 18 tháng 8: Cuộc di cư của gần 1 triệu người từ miền Bắc vào miền Nam năm 1954 tại Bowers Museum 2002 N. Main St, Santa Ana, CA 92706.
Ở Hy Lạp thời cổ đại, Thế vận hội Olympics không chỉ là sự kiện để các vận động viên thể hiện sức mạnh và tài năng, mà còn là dịp để những tâm hồn thi ca tỏa sáng – họ sẽ mang những vầng thơ của mình xướng lên trước đám đông khán giả đang háo hức. Và thời đó, các vận động viên cũng thường cậy nhờ những thi sĩ nổi tiếng sáng tác những bài thơ ca ngợi chiến thắng vinh quang của mình. Sau đó, những bài thơ này sẽ được các dàn hợp xướng biểu diễn trong các buổi lễ long trọng. Có một thời văn-võ đã song hành với nhau như thế.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.