Hôm nay,  

Cờ ‘vi’ Do Thái

29/07/200600:00:00(Xem: 4187)

Israel đang lâm cuộc cờ nguy ngập nhất kể từ khi thành lập….

Kể từ khi được thành lập - 1982 - công khai xuất hiện - 1985 - và khai chiến với Israel ngày 11 tháng Bảy vừa qua, lực lượng Hezbollah đã chiếm thế thượng phong. Lãnh đạo của họ, hay những kẻ bảo trợ đằng sau, có thể đã nắm vững nghệ thuật đánh cờ "Vi".

Cớ "Tướng", như chúng ta nói ngày nay, là loại cờ của quần chúng bình dân. Đấu trí ở cấp cao thì người ta chơi cờ "Vi" - hay cờ "Go", gọi theo tiếng Nhật.

Nước cờ Hezbollah vừa đẩy Israel vào thế khó gỡ trên bàn cờ "Vi" toàn cầu. Không có chuyện đoạt xe hay chiếu tướng mà vẫn vây Israel trong thế kẹt.

Trên bàn cờ, nước cờ khiêu khích của Hezbollah nhắm vào những mục tiêu gì"

Chọn thời điểm tâm lý thuận lợi nhất - vụ Bắc Hàn phóng hỏa tiễn hôm mùng bốn, Mumbai bị khủng bố tấn công hôm 11, Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc gây áp lực với Iran về kế hoạch võ khí hạch tâm hôm 13 và Thượng đỉnh G-8 sắp khai mạc ngày 15 - Hezbollah đi nước cờ đầu là gây ra biến cố đột nhập lãnh thổ Israel bắt cóc lính Do Thái và phóng hỏa tiễn vào Haifa, khiến Jerusalem không thể không trả đũa.

Nước kế tiếp, Hezbollah đội nón sắt cầm cự cho tới khi quân lực Israel phải vào tận Lebanon. Tới nơi, các đơn vị Israel sẽ bị bao vây và đánh tỉa trong hình thái chiến tranh khủng bố, phá hoại và du kích. Hezbollah càng kéo dài được cuộc chiến, từ khi khiêu khích cho đến ngày Israel lâm cảnh bất phân thắng bại tại Lebanon, như Hoa Kỳ tại Iraq, là càng chứng tỏ được tư thế của mình trong khối Hồi giáo, trong các lực lượng đang cùng muốn tấn công Israel.

Sau cùng, kẻ bảo trợ Hezbolllah là các Giáo chủ tại Iran sẽ chứng minh được: 1) Israel không phải là vô địch vì lần đầu tiên bị đánh bại, 2) Hoa Kỳ không thể làm gì hơn để cứu vãn tình hình tại Trung Đông, và 3) xu hướng Shia của Iran xứng đáng lãnh đạo thế giới Hồi giáo để lập ra một trật tự mới trên thế giới, 4) khiến các chế độ Hồi giáo Sunni, ôn hoà hay thân Mỹ sẽ phải thay đổi. Lối tấn công này dù không ác liệt thì cũng tinh vi hơn vụ 9-11 của al-Qaeda tại Hoa Kỳ.

Bây giờ, hai tuần sau khi Israel trả đòn, Hezbollah vẫn tồn tại, và đây là lúc người ta nhìn vào những nước gỡ bí của Jerusalem.

Khi Israel bị khiêu khích, Thủ tướng Ehud Olmert bắt buộc phải phản ứng.

Hơn 85% người dân Do Thái chờ đợi điều ấy. Đảng Kadima của ông - và vị tiền nhiệm đang hôn mê là Ariel Sharon - đã chủ trương nhượng đất cầu hòa. Nhưng việc triệt thoái khỏi Lebanon năm 2000, rồi rút quân khỏi dải Gaza và nhường lại Tây ngạn sông Jordan cho người Palestine, đã không vãn hồi hòa bình mà còn khiến Israel bị tấn công. Nếu không trả đòn, chính quyền Olmert sẽ đổ, Israel bị khủng hoảng và đảng Likud đối lập do nguyên Thủ tướng Binyamin Netanyahu lãnh đạo sẽ lên cầm quyền.

Lúc ấy, Israel phải phản công trong hoàn cảnh còn khó khăn hơn.

Kể từ ngày thành lập vào năm 1948 đến nay, chưa khi nào Israel lại gặp cảnh ngặt nghèo như vậy. Chỉ còn nước chìm xuống biển như Tổng thống Mahmoud Ahmadinejad và các Giáo chủ Iran đã hăm dọa. Cho tới nay, ông Netanyahu vẫn lên tiếng ủng hộ chính phủ và Thủ tướng Olmert biết rằng mình phải thắng.

Nhưng thế nào là thắng trên một bàn cờ mở rộng ra khỏi lãnh thổ Israel"

Israel cần tiêu diệt khả năng gây chiến của lực lượng Hezbollah từ lãnh thổ Lebanon, ít ra trong dăm ba năm để thế giới phải có một giải pháp chính trị khác cho Lebanon hầu xứ này hết là hậu cứ cho Hezbollah lại tấn công dân Do Thái trong tương lai.

Mục tiêu ấy đòi hỏi Quân lực của Jerusalem phải ngăn được việc Hezbollah phóng hỏa tiễn vào lãnh thổ Israel, rồi phá hủy các căn cứ và hạ tầng chuyển vận Hezbollah đã xây dựng tại Lebanon, đánh tan các lực lượng võ trang và khủng bố của Hezbollah, để rút quân càng sớm càng hay.

Sau hai tuần pháo kích và không tập các cơ sở Hezbollah, các đơn vị Israel chưa đạt được yêu cầu đầu tiên: hỏa tiễn của Hezbollah tiếp tục rơi ngày một sâu hơn vào các thị trấn miền Bắc. Và sau khi đổ quân vào Lebanon, họ vẫn chưa tiến xa hơn các ngôi làng ven biên.

Xưa nay, Quân lực Israel nổi tiếng ở lối đánh thần tốc đầy chủ động và tấn công chính xác với kỹ thuật cao, để chiếm thế mạnh và kết thúc chiến tranh bằng giải pháp chính trị. Lần này, Israel gặp một đối thủ hoàn toàn khác lạ và mất hai ưu điểm truyền thống, tình báo tinh tường và tấn công chính xác. Cho đến nay, họ đánh theo lối Mỹ - không tập ào ạt - mà chưa công hiệu, và người ta chờ đợi mãi chưa thấy phần "hậu xung" sau hai tuần "tiền pháo".

Không ai tin rằng việc Israel pháo kích và đánh bom các cơ sở Hezbollah như vậy là đủ. Như vậy, hoặc là họ vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị đổ quân, hoặc là họ đang chuẩn bị cho một giải pháp chính trị.

Thế nào là giải pháp chính trị"

Cho đến nay, Hoa Kỳ đã khéo trì hoãn mọi giải pháp hưu chiến hay ngưng bắn theo lối nhu nhược cố hữu của quốc tế, bằng cách đặt ra những tiêu chuẩn cao hơn: phải bền vững cho một "Trung Đông mới". Đòi hỏi chính đáng ấy tất nhiên là khó dàn xếp, nhưng cũng mua được thời giờ cho Israel chuẩn bị "sự đã rồi".

Tuy nhiên mọi sự đã rồi đều sẽ đụng vào một thực tế là khi thường dân bị giết hại ngày một nhiều, dư luận sẽ mất cảm tình với Israel.

Mà truyền thông thế giới - nhất là Âu châu và Hồi giáo - thường nhấn mạnh tới thường dân Lebanon, bị Hezbollah đẩy ra làm bia đỡ đạn. Sự thông cảm ban đầu của thế giới dành cho Israel - vì bị tấn công ngang ngược - là cái vốn rất chóng tiêu hao. Vài tuần nữa thì chịu khó như Ngoại trưởng Condoleezza Rice cũng phải bó tay.

Từ nay đến đó, Israel cần đạt được hai yêu cầu trong mọi giải pháp chính trị: Hezbollah phải ngưng pháo kích và trả lại tù binh và thế giới phải đảm bảo là Hezbollah không thể dùng lãnh thổ Lebanon đe dọa Israel sau này.

Thế giới có khả năng đảm bảo rất thấp nếu căn cứ trên thành tích của Lực lượng Lâm thời của Liên hiệp quốc tại Lebanon: chuyện "lâm thời" kéo dài 28 năm với kết quả là lính Mũ lam của Liên hiệp quốc xoay lưng để khỏi thấy Hezbollah phát triển hạ tầng tại miền Nam Lebanon. Israel mong đợi là lực lượng đảm bảo phải có thực lực và thiện chí, thí dụ như các đơn vị của Minh ước NATO hay của Liên hiệp Âu châu.

Các nước này có muốn hay dám gửi quân vào vùng hoả tuyến ấy hay không"

Nhiều phần sẽ là không, chưa nói đến tinh thần kỳ thị Do Thái bàng bạc trong quần chúng, sự ích kỷ và cầu an của Âu châu là một quy luật phổ biến. Vả lại, năm 1983, Hezbollah từng tấn công các đơn vị Pháp và Hoa Kỳ tại Lebanon trong khuôn khổ bảo an (cũng của Liên hiệp quốc) với kết quả là Pháp và Mỹ cùng rút. Mỹ vào thời đó là thời Ronald Reagan rất anh hùng!

Nếu không phải là NATO hay Liên Âu, xứ nào có thể đưa quân vào lập vùng trái độn và kiểm soát quân khủng bố Hezbollah tại Lebanon"

Các nước Á Rập lân cận như Saudi Arabia, Egypt hay Jordan không có khả năng ấy. Riêng Syria thì đã từng làm việc đó, chủ yếu là để khuynh đảo Lebanon mà họ cho là thuộc lãnh thổ Syria từ thời Đế quốc Ottoman.

Năm ngoái, Mỹ đã gây sức ép để Syria rút quân cho cuộc Cách mạng Bá hương (Cedar Revolution) nở hoa và đưa tới một chính quyền dân chủ mà bất lực trước sự hoành hành của Hezbollah.

Có lý do gì - vì ham hay sợ - khiến Syria tái nhập Lebanon không"

Điều mà Damascus ham, quyền lực tại Lebanon hay chủ quyền trên cao nguyên Golan, là điều không chấp nhận được cho Lebanon và Israel. Điều họ sợ, như sức ép của các nước Á Rập theo hệ phái Sunni hay một đòn tấn công của Israel, là chuyện khó tin. Các nước Á Rập, nhất là Jordan, chẳng thiết tha gì đến quyền lợi thực tế của dân Palestine hay Lebanon và cũng chẳng muốn Syria trở lại Lebanon, dù với lý do chính đáng là để khống chế Hezbollah. Còn Israel thì chưa giải quyết được tình hình Lebanon, làm sao mở ra một mặt trận khác để gây áp lực với Damascus"

Vả lại, một vụ tấn công Syria khiến chế độ Bashar al-Assad sụp đổ tại Damascus còn khiến Israel giáp giới với hai nước Hồi giáo bị nội loạn!

Nước cờ chính trị ấy là nước tự sát.

Nếu lại có tham vọng lớn hơn, tìm cách giải giới Hezbollah từ gốc, từ Iran, thì Israel và thế giới phải có sức ép rất mạnh, và lãnh rủi ro lớn.

Sau mấy chục năm thổi lên một đám âm binh làm loạn khắp nơi, từ Trung Đông đến Nam Mỹ, từ Đông Nam Á tới Bắc Mỹ, chưa có lý do gì khiến các phù thủy Tehran sẽ gỡ lá bùa Hezbollah. Chính quyền Mỹ đang bị suy yếu ở nhà và còn lúng túng tại Iraq nên không có sức gián chỉ đáng tin.

Chưa nói đến một thực tế khác là lực lượng Hezbollah nay đã đủ mạnh, và còn mạnh hơn mạng lưới al-Qaeda của hệ phái Sunni, để có thể tung hoành một mình, trong nhiều năm.

Âm binh không người lái tại Lebanon.

Đấy là thách đố cho Israel trên bàn cờ "Vi" của tuần này.

Mở chiến dịch không tập mà không kết quả, tìm giải pháp chính trị thì chưa hy vọng, mà thời cơ cứ thu hẹp dần, Israel chỉ còn giải pháp là đổ quân, với đòi hỏi là mau dứt điểm để sớm rút lui.

Như vậy, trong thời gian tới, một cách hợp lý thì người ta nên chờ đợi điều ấy và cũng nên chờ đợi nhiều chuyện bất ngờ - vì Israel vẫn còn khả năng đó. Nếu không, chuyện bất ngờ khác là họ đành chịu để Hezbollah tồn tại ở Lebanon và tình hình Trung Đông sẽ đổi khác hoàn toàn: còn loạn hơn ba chục năm vừa qua.

Một tiêu chuẩn để theo dõi tiến triển của đôi bên trong từng nước cờ là khả năng phóng hỏa tiễn của Hezbollah vào lãnh thổ Israel. Hàng ngày, truyền thông vẫn cho chúng ta loại tin tức ấy. Nếu việc đó tiếp tục, kịch bản bi quan nhất có thể sẽ thành hiện thực, cho cả Israel và thế giới.

Vì vậy mới có bài phân tách này, viết ngày 24.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngày 2 tháng 8 năm 2022, các cử tri ở Kansas đã chọn chống lại việc lật ngược quyền phá thai theo hiến pháp của tiểu bang. Vài ngày sau, các nhà lập pháp Indiana đã quyết định cấm gần như tất cả các trường hợp phá thai. Cả hai đều là các bang theo xu hướng bảo thủ, và đều ủng hộ nỗ lực tái đắc cử của cựu Tổng thống Donald Trump với tỷ suất gần giống nhau vào năm 2020: 56.1% - 41.5% ở Kansas và 57% - 41% ở Indiana. Vậy điều gì giải thích cho các kết quả khác nhau? Câu trả lời là ở Kansas, cử tri trực tiếp quyết định kết quả. Ở Indiana, thì các nhà lập pháp là người ra quyết định. Sự khác biệt này có ý nghĩa quan trọng, bởi vì đối với các vấn đề gây tranh cãi như phá thai, cũng như trong các vấn đề nổi bật khác, các cơ quan lập pháp tiểu bang không phải lúc nào cũng đại diện cho mong muốn của công chúng, người dân trong tiểu bang của họ.
Làm cách nào để tôi được xóa khoản nợ sinh viên? Ai đủ điều kiện để được tha khoản nợ sinh viên? Liệu các khoản nợ tư nhân có được xóa? Các khoản nợ của sinh viên đã tốt nghiệp có đủ điều kiện để được tha nợ không? Các khoản vay của Parent Plus có đủ điều kiện không? Sinh viên còn đang đi học có đủ điều kiện được tha nợ không? Các khoản vay FFEL có đủ điều kiện không? Chương trình có giới hạn những gì người vay đang còn đi học phải trả không? Tôi có thể vay nợ liền bây giờ và được hưởng theo chính sách mới không? Chính phủ sẽ xác định thu nhập của tôi như thế nào để đủ điều kiện được tha nợ? Tôi nợ hơn 10,000 đô la. Khi nào thì tôi bắt đầu phải thanh toán trở lại? Tôi có phải trả thuế cho khoản nợ sinh viên đã được tha không? Điều này có làm cho lạm phát tồi tệ hơn? Chi phí xóa nợ cho sinh viên là bao nhiêu? Liệu điều này có mang lại lợi ích cho những người Mỹ giàu có không?
Tầm quan trọng của diaspora hay cộng đồng người gốc Việt sống ngoài Việt Nam càng ngày càng gia tăng. Để có một cái nhìn tổng quát, có tính cách học thuật và khách quan hơn về tình hình chung của diaspora Việt cũng như các diaspora trên thế giới, tôi xin giới thiệu và dịch bài viết năm 2005 sau đây của Steven Vertovec, một giáo sư đại học Đức chuyên về Xã hội học và Dân tộc học. Các điểm liên quan tới Việt Nam sẽ được người dịch ghi chú, bàn luận thêm trong phần chú thích ở cuối bài. (HVH)
Những lo ngại về tỷ lệ sinh giảm xuất phát từ nhiều nguyên nhân khác nhau. Quyết định của Tối Cao Pháp Viện Hoa Kỳ trong vụ Dobbs v. Jackson có thể buộc phụ nữ sinh con trái với mong muốn của họ, trong khi một bài xã luận gần đây của Anh thậm chí còn đề xuất đánh thuế đối với những người không có con.
Bản đồ thứ ba về thế giới thời hậu Chiến tranh Lạnh bắt nguồn từ cái thường được gọi là “Lý thuyết Hiện thực” (Realist Theory) về quan hệ quốc tế. Theo lý thuyết này, các quốc gia thực sự là chủ thể quan trọng duy nhất trong các vấn đề thế giới, mối quan hệ giữa các quốc gia là một mối quan hệ hỗn loạn (anarchy), và do đó để đảm bảo sự tồn tại và an ninh của họ, các quốc gia luôn cố gắng tối đa hóa quyền lực của mình. Nếu một quốc gia nhận thấy một quốc gia khác gia tăng quyền lực của họ và do đó trở thành một mối đe dọa tiềm tàng, nó sẽ cố gắng bảo vệ an ninh của chính mình bằng cách tăng cường quyền lực của mình và / hoặc bằng cách liên minh với các quốc gia khác. Những lợi ích và hành động của trên dưới 184 quốc gia của thế giới thời hậu Chiến tranh Lạnh có thể được dự đoán từ những giả định này.
Chủ nghĩa dân tộc là một phong trào hiện đại. Trong suốt lịch sử, con người gắn bó với quê nơi mình sinh ra, với truyền thống của cha mẹ mình, và với các quyền lực lãnh thổ (territorial authorities) đã được thiết lập, nhưng phải đến cuối thế kỷ 18, chủ nghĩa dân tộc mới bắt đầu trở thành một thứ tình cảm nói chung được thừa nhận là ảnh hưởng đến cuộc sống công và tư và một trong những nhân tố quyết định vĩ đại, nếu không muốn nói là vĩ đại nhất của lịch sử hiện đại.
Nước Nhật vừa xót xa tiễn biệt cựu Thủ tướng Shinzo Abe lần cuối. Thi hài ông được đưa qua đường phố Tokyo, ngang qua văn phòng Thủ Tướng và Nghị viện Nhật, nơi ông đã từng làm việc. Ngồi phía trước xe tang vẫn là phu nhân Akie Abe, như khi xe chở thi hài ông về lại Tokyo từ nơi bị ám sát hôm cuối tuần. Lặng lẽ, bình tĩnh, thỉnh thoảng phu nhân Abe lại cúi đầu đáp lễ người dân Nhật đứng đầy hai bên đường, chắp tay lạy và cúi đầu khi xe tang đi ngang. Không như lá thư hư cấu ủy mị gửi chồng của bà bằng tiếng Việt được lan truyền trên mạng, dù những người tinh ý khá dễ nhận ngay ra đó là suy diễn đầy Việt tính của một ai đó muốn lợi dụng cảm xúc đám đông. Thật ra phu nhân Abe là một người như thế nào?
COVID-19 một lần nữa hoành hành khắp Hoa Kỳ, nhưng đã không còn nhuốm màu chết chóc như thuở ban đầu, một phần là do nhiều người đã có một số mức độ miễn dịch nhờ tiêm chủng hoặc đã bị nhiễm trước đó, nhưng cũng bởi vì chúng ta hiện đã có một kho công cụ để điều trị. Các kháng thể đơn dòng (Monoclonal antibodies) là kháng thể đầu tiên xuất hiện, trước đó, chúng được coi là tuyến phòng thủ đầu tiên chống lại COVID-19. Khi đại dịch bùng phát, Cơ Quan Kiểm Soát Thực-Dược Phẩm Hoa Kỳ (FDA) đã cấp phép cho 4 kháng thể đơn dòng để điều trị COVID-19 và một kháng thể đơn dòng để giúp ngăn ngừa bệnh ở những người không thể tiêm phòng.
Để chấm dứt những tranh cãi pháp lý xoay quanh việc phá thai sẽ đòi hỏi phải đạt được sự đồng thuận về mặt đạo đức. Nếu có thể trình bày rõ ràng quan điểm đạo đức của chúng ta và thấu hiểu quan điểm của người khác, tất cả các bên sẽ tiến đến gần hơn với một thỏa thuận có nguyên tắc. Bài tổng hợp này dựa theo các chi tiết phỏng dịch từ bài viết đăng trên The Conversation của Nancy S. Jecker, Giáo sư Đạo đức Sinh học và Nhân văn, School of Medicine, University of Washington, đã nghiên cứu các vấn đề đạo đức trong y học và chính sách y tế, bao gồm cả việc phá thai; và các vấn đề liên quan đến quyết định lật ngược án lệ Roe v Wade cuối tuần qua của Tối Cao Pháp Viện Hoa Kỳ.
Roe kiện Wade (Roe v. Wade) là một vụ án dẫn đến một quyết định quan trọng được đưa ra bởi Tối cao Pháp viện Hoa Kỳ vào năm 1973, Roe v. Wade làm cho việc phá thai được hợp pháp hóa ở Hoa Kỳ. Trong vụ kiện này, một phụ nữ tên là Norma McCorvey (lấy bút danh là Jane Roe) muốn phá thai ở tiểu bang Texas. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, luật của bang Texas không cho phép phá thai ngoại trừ việc cứu sống người mẹ. Tối cao Pháp viện Hoa Kỳ đã ra phán quyết có lợi cho McCorvey và cho rằng luật của Texas không phù hợp với hiến pháp. Tòa án tuyên bố rằng việc quyết định phá thai của một người phụ nữ trong ba tháng đầu của thai kỳ nên được quyết định theo ý kiến cá nhân và bác sĩ. Theo Tối cao Pháp viện, mỗi người dân có “quyền về quyền riêng tư” cơ bản và quyền đó bảo vệ sự lựa chọn phá thai của một người.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.