Thơ: Yêu

11/04/200500:00:00(Xem: 8412)
Trên đôi môi anh mỏi
mệt tôi yêu những dòng
chữ lang thang qua con
tim không cùng, nơi nụ

cười anh ngậm đầy mùa
hè, hoa đỏ, hóm hỉnh,
láu lỉnh, đẩy lùi thời
gian trong mắt anh. Tôi

yêu tiếng nói anh ru
bồng, đong đưa, khuấy động
những giấc mộng thầm kín
ưa nhìn vầng trán anh,

nơi lưu giữ tư tưởng
không sao tát cạn này.
Tôi yêu tâm hồn anh
những đường vân sáng rỡ,

diệu kỳ, mang dấu tích
ướt đẫm một chất men
cuồng nhiệt...

NGUYỄN TUYẾT TRINH
04/07/2005
(http://thotanhinhthuc.com/ )

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mỗi ngày tôi lên rừng lượm hái, lo nhặt chút gì về cho con
Chiến tranh tàn Để lại những nấm mộ vô danh
Đôi mắt sắc như hai thanh bảo đao nằm xếch hiên ngang như cười
Tam thập niên tiền học khổ không Kinh hàm đôi lũy ám tây song
những ngày tháng chạp về tăng phái Phan Thiết kề xuân, lạnh cóng xương
Trái sầu riêng mang nhiều gai nhiều cạnh Đời mẹ già
Chẳng là, mấy hôm rồi bà cụ cứ “nghe như có tiếng
Em ơi anh nhớ rõ từng mũi kim sợi chỉ Như những vì sao lấp lánh trên thân đêm
Năm xưa Tây tiến nay Đông tiến Sao nhớ cho vừa sao nhớ ơi
Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.