Thơ: Yêu

11/04/200500:00:00(Xem: 8413)
Trên đôi môi anh mỏi
mệt tôi yêu những dòng
chữ lang thang qua con
tim không cùng, nơi nụ

cười anh ngậm đầy mùa
hè, hoa đỏ, hóm hỉnh,
láu lỉnh, đẩy lùi thời
gian trong mắt anh. Tôi

yêu tiếng nói anh ru
bồng, đong đưa, khuấy động
những giấc mộng thầm kín
ưa nhìn vầng trán anh,

nơi lưu giữ tư tưởng
không sao tát cạn này.
Tôi yêu tâm hồn anh
những đường vân sáng rỡ,

diệu kỳ, mang dấu tích
ướt đẫm một chất men
cuồng nhiệt...

NGUYỄN TUYẾT TRINH
04/07/2005
(http://thotanhinhthuc.com/ )

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thật tình khi tháng Tư đi qua không ai biết có nhiều điều đáng
sớm mai lăn cổ xuống giường với tay đụng phải vô thường bóng đêm
Đây lời Phật dạy lâu rồi: "Ta xem chức tước, thứ ngôi trên đời
tôi đã nghe chúng gọi tôi bằng những tiếng cười sang sảng, bằng những tiếng khóc oán than, từ bên kia thế giới.
Đoàn xe địch chuyển quân rầm rộ Em nằm im theo dõi bên đường
Chỉ cần năm năm thôi Hòa bình đao phủ thủ
lại một tháng tư mòn mỏi đợi ngóng về Phan Thiết trôi mênh mông
Xưa nếu biết cuộc đời là cõi tạm Thì lối về đã theo dấu chân nai
Anh về Phan Thiết ngang Xuân Lộc, còn nhớ tháng tư hận ngút trời
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.