Thơ: Thoát Tục

15/04/200500:00:00(Xem: 7773)
Đã bao đêm ta nhủ lòng tự vấn.
Đời ít vui, đã vậy, thế thì thôi…
Cao xanh kia, cẩu vân định sẳn rồi.
Thời thuận lẽ, về thu hình ẩn dật.
Từng Thu qua gẩm suy đời gai mật,
Hổ rừng thiêng cất vuốt đỉnh non cao
Ừm…Từ đây rủ mộng để tiêu dao,
Vườn trúc cũ, vẫn xanh hồn khí phách.
Mặt trời soi, một đời ta rữa sạch.
Chốn phù vân bụi bấn khách phong lưu.
Cõi hùng xưa, miên- tục tống oan cừu.
Lần dấu cỏ, vết tiên về chốn cũ,
Mượn văn chương, ta làm nơi ẩn ngụ.
Lấy phong vân, bằng hữu hội thi đàn …

Paris, 1997
THẠCH PHÙ

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hôi thối tột cùng nước sơn hào nhoáng
Thân này hữu hạn, Cứ mãi gom vào
năm mới hai ngàn lẻ năm... và em yêu! đừng quên nghĩ đến rừng nghịch
Xin chắp tay, cho hòa bình trở lại Đừng gieo chi những tranh chấp hận thù
Mày cứ về đi ăn gạo mới Ăn tình mật ngọt của quê hương
Một buổi chiều, tôi viếng thăm nghĩa trang quân đội Từ nghĩa trang, tôi thấy mặt mũi khắp mọi chiến trường
Những tờ thư cũ tôi vừa thấy Màu giấy vàng hoe em tóc hoe
nhìn cảnh bà tiền hiền âu cơ nhọc thân mang trăm trứng mà không khỏi kinh
Xin chắp tay, cho hận thù chấm dứt ! Đừng gieo chi cái chết đến dân lành
Đi đâu mất rồi hởi những Chuyên Chư Cho ta thấy hùng tâm và con dao chủy thủ
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.