Thơ: Thoát Tục

15/04/200500:00:00(Xem: 7775)
Đã bao đêm ta nhủ lòng tự vấn.
Đời ít vui, đã vậy, thế thì thôi…
Cao xanh kia, cẩu vân định sẳn rồi.
Thời thuận lẽ, về thu hình ẩn dật.
Từng Thu qua gẩm suy đời gai mật,
Hổ rừng thiêng cất vuốt đỉnh non cao
Ừm…Từ đây rủ mộng để tiêu dao,
Vườn trúc cũ, vẫn xanh hồn khí phách.
Mặt trời soi, một đời ta rữa sạch.
Chốn phù vân bụi bấn khách phong lưu.
Cõi hùng xưa, miên- tục tống oan cừu.
Lần dấu cỏ, vết tiên về chốn cũ,
Mượn văn chương, ta làm nơi ẩn ngụ.
Lấy phong vân, bằng hữu hội thi đàn …

Paris, 1997
THẠCH PHÙ

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Về đây để ngồi những ngày thứ hai thứ ba thứ tư thứ năm thứ sáu
Tôi thấy rồi anh, lê đôi nạn gỗ Tôi thấy rồi anh, rê chiếc xe lăn
Năm năm trở lại Sài Gòn Chiều nay trời không có nắng
Trong hố xương những con bò nằm nhai lại tiền kiếp. Câu hỏi lớn:
Thành phố buồn run nóc giáo đường Chiều qua Phương Qúi nắng vương chân
Quay lại, nhìn ngang, chen vào, bị lấn ra. Thác người xô đẩy, lũ lượt theo
Ấy dòng sông Trẹm tôi quen Nắng cao để lắng vị phèn đỏ hoe
Khi qua Nam Hải thề trên sóng Cắm lại cờ xưa ở cổ thành
Về cộng đồng của những con chim, những công dân thế giới; thật thú
Đêm nay lữ khách không còn rượu Nên mộng làm sao đẹp với trăng
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.