Thơ: Tháng Năm Thu

01/08/200500:00:00(Xem: 10747)
  • Tác giả :
vẫn mãi xa
những tháng năm

bao nhiêu tháng năm xòe tay không đếm được
nỗi buồn trĩu còng đôi vai
không khiêng được cơn nắng oi nồng
hừng hực cháy
dửng lạnh thiêu sém đám cỏ mới hôm qua non tơ bên góc phố
nhòa trong nước mắt rơi muộn
trái tim người đàn bà cũng hừng hực ngọn lửa cuồng mê

tàn loang

óng rực một màu nắng hoang dại


vẫn mãi xa
những tháng năm

cơn khát nhức nào đem mưa đến chiều nay
âm âm giọt cuồng bạo vô tình rơi chảy về đâu
chút dịu mát bất lực không lấp xóa nổi dấu chân ai qua vội vã
trong trái tim bỏng rát ngọn lửa cuồng mê
người đàn bà trông tìm gì bên đời vuột mất
ngái khuất lắm rồi giấc mơ tuổi trẻ
thanh xuân đâu trôi giạt buổi trăng đầu

câm lặng
một khoảnh trời

rực đỏ những cánh phượng vĩ lác đác buồn rơi tung gió


vẫn mãi xa
những tháng năm

trôi đi theo ngọn lửa hừng hực cháy từ mặt trời khô quắt
ai giấu được ngọn lửa hừng hực cháy từ trái tim mòn khuyết
người đàn bà lẽ nào không thấu hiểu
bên kia trời tháng năm cũng nắng rồi mưa
những loài hoa đến mùa chen chúc đua nở
tóc ai mắt ai vương đầy bụi phấn
sẽ có những màu hoa đỏ rực
tìm phương gán kết
đong tuổi vơi đầy


vẫn mãi xa
những tháng năm

nhưng không nơi đâu có màu rực óng nắng thềm quyên
nhưng không nơi đâu có màu rực đỏ cánh phượng vĩ tiền duyên

ám ảnh

chạy vòng quanh bên dốc đời mù ẩm
mải miết hai mùa mưa nắng
không biết mệt
không não nề hơn tiếng thở dài trong giấc mơ hừng sáng


biết xa rồi
mãi mãi những tháng năm

sao còn xốn xang hồn quạnh vắng những chiều hư

nka

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo những dòng kinh dừa nước mọc Quê em nhà lá mái xiêu xiêu
Đêm qua không ngủ ta ngồi hát Bên cốc men nồng chếnh chống say
Ngọn nến này con thắp cho cha Ba mươi năm xiêu lạc quê nhà
Anh cũng biết ngày đi là mất mát Chút tình riêng gởi lại mắt sầu em
Ra đi làm chứng cho lịch sử Ra đi làm chứng cho ngày mai
Ngày xưa ấy tôi thường đi khắp xóm Ngủ lơ mơ bên gốc ổi trâm bầu
ba mươi năm, những ngày dài biệt xứ ta đến đây với nổi sầu lê thê
xin khóc giùm cho quê hương yêu dấu ba mươi năm, vẫn tang tóc nhục hèn
Gío thổi ta đi ngàn vạn dặm Bỗng dưng hào khí dậy Qui Nhơn
Hỏi tôi ngày ở Tam Quan Có ăn mè xửng em làm hay chưa"
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.