Thơ: Bài Ca Của Đất

29/04/200500:00:00(Xem: 6842)
Ai có về ngang vùng Bốn xưa
Xuống phà qúa bộ đến Cần Thơ
Qua cầu Cái Khế về bên trái
Có thấy tim đau nhớ ngọn cờ
Cũng chính nơi đây buổi cuối cùng
Hồn thiêng sông núi khóc Khoa Nam
Tướng Hưng thề chẳng đi hàng giặc
Nên đã chôn mình với nước non

Khi ăn qủa mận miệt Trung Lương
Tôi thấy trần gian bỗng sụp buồn
Như thể thân ai vừa lẫn khuất
Trong ngày đen tối của quê hương
Còn biết bao nhiêu hồn chiến sĩ
Đang làm cho đất nở hoa thơm
Họ như ngọc qúi trong ngăn kính
Sống mãi muôn đời giữa tiếc thương

Lâm Hảo Dũng
(Ngày Đi Thương Sợi Khói Bên Nhà)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mấy năm làm lính trên rừng Từng trông gái Thượng trần truồng tắm khe
Theo những dòng kinh dừa nước mọc Quê em nhà lá mái xiêu xiêu
Đêm qua không ngủ ta ngồi hát Bên cốc men nồng chếnh chống say
Ngọn nến này con thắp cho cha Ba mươi năm xiêu lạc quê nhà
Anh cũng biết ngày đi là mất mát Chút tình riêng gởi lại mắt sầu em
Ra đi làm chứng cho lịch sử Ra đi làm chứng cho ngày mai
Ngày xưa ấy tôi thường đi khắp xóm Ngủ lơ mơ bên gốc ổi trâm bầu
ba mươi năm, những ngày dài biệt xứ ta đến đây với nổi sầu lê thê
xin khóc giùm cho quê hương yêu dấu ba mươi năm, vẫn tang tóc nhục hèn
Gío thổi ta đi ngàn vạn dặm Bỗng dưng hào khí dậy Qui Nhơn
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.