Thơ: Bão Rớt

16/08/200500:00:00(Xem: 14437)
  • Tác giả :
Cứ ngỡ như là cơn bão xưa
Cả tuần mưa ướt khói sương mờ
Những con phố cũ buồn da diết
Ngồi trong khung cửa đợi mưa thưa

Có những người đi giữa lạnh lùng
Ga đời xuôi ngược chuyến tàu chung
Nụ cười lạnh giá trên môi xám
Tay vẫy chào nhau thoáng ngại ngùng

Có người quanh quẩn với cô đơn
Ngày tháng hằn lên nét tủi hờn
Soi gương thầm trách bao hình bóng
Chẳng giữ cho mình một chút hương

Có người lặng lẽ giữa bao la
Biển vắng buồm xưa cũng nhạt nhoà
Chờ con sóng vỗ lên ghềnh đá
Tiếng nhạc trong lòng vẫn thiết tha

Có người mở cửa đón hư vô
Quá khứ tương lai thảy hững hờ
Lời kinh quán niệm êm đềm chảy
Một dòng hiện tại cũng cằn khô

Có người thinh lặng bước quay lưng
Ranh giới trăm năm chẳng muốn dừng
Rồi sẽ tan dần trong kỷ niệm
Tiếng lòng nghe thoáng nỗi rưng rưng

Lưng trời hửng nắng hết mưa chưa "
Cầu vòng phai sắc mắt hoen mờ
Một thời để sống và thương nhớ
Và giữ cho mình một chút thơ

pnt

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ai trèo đèo lội suối, Mà tôi đà mỏi gối "
Thấy rồi, Mây ngũ sắc
Thế rồi tôi nhìn lên bầu trời, chỉ có mây trắng- nắng và gió;
Phiền não bủa vây, Chập chùng lưới nhện
Tích xưa ngài Trí Khải Tham thiền Tổ Huệ Tư
Cõi trần nửa tỉnh nửa say Cõi tu mờ mịt tháng ngày Có, Không
Con đường ấy vẫn hoen màu bụi đỏ Gío lơ thơ nghe nắng mới ngập ngừng
Dòng sông đến lúc chia hai Cuộc đời đến lúc mỗi người mỗi phương
Anh làm bài thơ tặng em, với những dòng chữ xây lên thành cửa lớn, mời
Hôi thối tột cùng nước sơn hào nhoáng
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.