Thơ: Bão Rớt

16/08/200500:00:00(Xem: 14516)
  • Tác giả :
Cứ ngỡ như là cơn bão xưa
Cả tuần mưa ướt khói sương mờ
Những con phố cũ buồn da diết
Ngồi trong khung cửa đợi mưa thưa

Có những người đi giữa lạnh lùng
Ga đời xuôi ngược chuyến tàu chung
Nụ cười lạnh giá trên môi xám
Tay vẫy chào nhau thoáng ngại ngùng

Có người quanh quẩn với cô đơn
Ngày tháng hằn lên nét tủi hờn
Soi gương thầm trách bao hình bóng
Chẳng giữ cho mình một chút hương

Có người lặng lẽ giữa bao la
Biển vắng buồm xưa cũng nhạt nhoà
Chờ con sóng vỗ lên ghềnh đá
Tiếng nhạc trong lòng vẫn thiết tha

Có người mở cửa đón hư vô
Quá khứ tương lai thảy hững hờ
Lời kinh quán niệm êm đềm chảy
Một dòng hiện tại cũng cằn khô

Có người thinh lặng bước quay lưng
Ranh giới trăm năm chẳng muốn dừng
Rồi sẽ tan dần trong kỷ niệm
Tiếng lòng nghe thoáng nỗi rưng rưng

Lưng trời hửng nắng hết mưa chưa "
Cầu vòng phai sắc mắt hoen mờ
Một thời để sống và thương nhớ
Và giữ cho mình một chút thơ

pnt

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Quỳnh hoa âm thầm nở Bóng đêm hờ hững rơi
Gió lên, Quấn quít vòm cây
Cho ta được ở tù trong qúa khứ Để ta về ngủ dưới ngọn Chư Xang
Hai mươi năm chẳng về Nam Hải Tôi ở trời Tây nhớ cửa Đông
Khi mưa trút nỗi buồn trắng lên bầu trời rộng.
Những người tuổi trẻ tôi vừa thấy Kênh kiệu ung dung đến học đường
Bé ba tuổi Sáng lên đồi theo bố
Tên Mông Cổ ngủ vùi trên ghế đá Chiều bên đường giục gĩa tiếng xe qua
Hỏi người còn hái hoa xuân Hồn thơ ý nhạc thơm lừng tóc mây
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.