Hôm nay,  

Phật Nhập Diệt

29/03/200800:00:00(Xem: 19579)

Với con mắt Thế Gian thì có sống, có chết, ai cũng phải chết nên Đức phật cũng phải chết như mọi người thường, đó là vì chúng ta Vô Minh nên chỉ biết chấp chước mọi vật, mọi sự qua hình tướng.

Nếu sâu sắc hơn thì hiểu rằng Chân Tâm, Phật Tính không tùy thuộc vào sinh tử, nó siêu việt vũ trụ, vạn vật, nói rõ hơn là nó siêu việt tất cả mọi hình tướng, song nó cũng không tách rời hình tướng cho nên khi nhìn Phật Nhập Diệt thì chúng ta hiểu rằng: "Phật đây là Phật Tính" mà đã là Phật Tính thì không ảnh hưởng gì tới sinh diệt, cũng không ảnh hưởng gì tới đớn đau, vui/buồn, sướng/khổ, nó cũng không phải tái tạo khi chúng ta được sinh ra và khi chúng ta chết, nó cũng không biến mất vì Phật Tính không phải là một vật, nó ra ngoài thật/giả, có/không, nhưng lại không rời Thân, Tâm, Thế Giới, Vũ Trụ Vạn Vật này.

Do đó mất Thân này là tự động phải có ngay Thân khác dù muốn hay không để tuyệt đối vẹn toàn "Hữu Trí, Hữu Thân", tức Thân Tâm viên mãn.

Sau đây là những chứng minh qua Kinh Sách, qua những lời của Phật, của Tổ đã thuyết; Theo như trong Bửu Tạng Luận, Đại Sư Tăng Triệu dậy rằng:

Với Chân Không Diệu Hữu ấy chúng ta không thể chấp là Thật hay Giả, vì nó Vô Danh, Vô Ngôn, Vô Thuyết, Phi Vật, Phi Thân, Phi Tâm; Tự nó ra ngoài tất cả những gì chúng ta gán ghép cho nó.

- Nó là "Vô Thân", vì Vô Thân mà "Đại Thân"

- Nó là "Vô Tâm", vì Vô Tâm mà "Đại Tâm"

- Kinh Kim Cương, Phật dạy "Phi Thân, thị danh Đại Thân" là vậy.

-- Vì Đại Tâm thì cùng khắp Vũ Trụ Vạn Vật

-- Vì Đại Thân thì ứng dụng đầy đủ vẹn toàn

- Nếu chúng ta chấp Thân là Thân Thật thì mất Đại Ứng Dụng

- Nếu chúng ta chấp Tâm là Tâm Thật thì mất Đại Trí.,

Do đó nếu lìa được Thân Tâm, phá mọi Tri Kiến (Thấy Biết là Kiến, Văn, Giác, Tri) của phàm phu thì mới vào được cái "Chân Tính". Là cái Đại Thân, Đại Tâm, Đại Trí cũng là Đại Đạo.

Để rõ hơn về "Đại Đạo" chúng ta tạm ví như Người Thợ Bạc gom góp hỗn hợp nhiều miếng vàng to nhỏ, hình tướng khác nhau đem bỏ chung vào một cái lò mà rèn đúc các thứ ấy thành một bức tượng bằng vàng tức là "Đại". Vậy các miếng vàng ấy dù to, dù nhỏ, dù trong hình tướng nào chăng nữa trông có khác nhau vì hình dạng nhưng cái Bản Thể chung của chúng đồng đều là vàng cả nên còn gọi là "Dung Tướng" tức nhiều Tướng Dung Hợp thành Một Thể, thành "Nhất Thể".

Cũng thế ấy trong lò đúc Đại Đạo của Tạo Hóa, Vũ Trụ Vạn Vật cũng có muôn ngàn sai biệt, đồ dùng hữu dụng cho Đời, được chế biến vô cùng, vô tận với muôn ngàn biệt sai khi Thành, khi Trụ, khi Hoại, khi Không nhưng Bản Thể hay Thể Tính của chúng vẫn chẳng thêm, chẳng bớt.

Thật quả đúng : 

- Một là Tất Cả, Tất Cả là Một

- Một là Muôn Ngàn Sai Biệt, Muôn Ngàn Sai Biệt là Một

- Ngàn Sóng là Biển, Biển là Ngàn Sóng

- Tính, Tướng Như  Như

- Tính, Tướng Thường Trụ

- Do công dụng của Nhất Pháp, Nhất Thừa, Phật Thừa mà thành tựu Vạn Tượng.

- Cũng lẽ đó mà Kinh nói:

"Sum La Cập Vạn Lượng, Nhất Pháp Chi Sở Ấn".

tức Muôn Loài, Muôn Vật chỉ là Một Pháp, là Tự Tính, là Bản Thể  gồm đủ Vạn Hữu là thế, nó là Nhất Thừa, là Phật Thừa, là Phật Tính bình đẳng, Phật/Chúng Sinh Bất Nhị, Vô Ngôn, Vô Thuyết, mênh mông khó lường, khó bàn, khó nghĩ. Tất cả Viên mãn, từ cây cỏ, muỗi mòng cho đến một hạt bụi, một Lân Hư Trần v…v…đều từ Nhất Thừa hay Phật Thừa mà ra cả.   

- Nếu hiểu được là người có Pháp Nhãn Bát Nhã đã sáng tỏ mới thông suốt được "Nhất Thừa", cũng là "Đại Đạo".

- Vì vậy mà Kinh nói: Nếu hiểu thấu được, thấy được "Chân Nhất", "Tri Nhất" thì mọi việc đều xong, có nghĩa là thâm nhập được Tự Tính, ôm Tự Tính ấy mà Tái Sinh, chẳng chút Vọng Tưởng gì thì tự động là Bậc Thánh.

- Còn người chưa thấu rõ thì hay tin Tà, Dị Đoan, Chính Tín của người ấy rất yếu vì còn nhiều chấp chước nên bị kẹt và Diệu Lý khó thâm nhập, vì họ luôn luôn có Vọng Nhị Kiến (Kiến, Văn, Giác, Tri) gọi là Vọng Tâm, Vọng Kiến nên ngược với Chân Lý.

-  Ví như người ở trong Kho chứa nhiều thứ làm bằng Vàng, họ chỉ thấy các hình tướng của những thứ đồ làm bằng vàng như: thấy Vòng Vàng, Giây Chuyền Vàng, Bông Tai Vàng nhưng họ không thấy được cái Bản Thể của những thứ ấy luôn luôn là Vàng. Vọng Niệm của họ luôn khởi đủ thứ Tri Kiến phân biệt Hình Tướng:  Đẹp/Xấu, Thật/Giả, nên đã không thấy được cái Bản Chất của Vàng để tự làm mất đi cái Bản Thể của Vàng mà chỉ sống với sự luận bàn tranh cãi phân biệt  v…v…

Đó là Phàm Phu Mê Muội đã lạc mất Bản Tính nên chỉ Chấp Tâm,          Chấp Tướng, chấp cảnh, chấp  đủ thứ sai biệt điên đảo để rồi trôi  lăn mà thọ hết Thân này đến Thân khác.

Chúng ta chấp Hữu Tướng, trân quí Hữu Tướng, sợ Vô Tướng là vì chấp cái Thân này Là Thật, nên quí trọng nó và muốn sống mãi, sợ nó chết là bị đi vào cái Vô Tướng, nên rất sợ Vô Tướng! 

Còn người có Tu Hành mà chưa rốt ráo thì lại chấp Vô Tướng, rất sợ Hữu Tướng! Là vì không hiểu rõ Chân Thật Nghĩa của Bát Nhã Tâm Kinh nên đã coi khinh, coi rẽ cái Thân cũng như nơi chúng ta đang hiện sống, vì chấp nó là Giả, là Huyễn Hóa nên coi thường nó, sợ nó, muốn hoàn toàn vứt nó đi để về nơi Vô Tướng, nơi gọi là Thiên Đường, là Cực Lạc mới cho là Vĩnh Cữu.

Có biết đâu rằng :

+ Hữu Tướng và Vô Tướng vốn Chẳng Khác

+ Sắc tức là Không, Không tức là Sắc

+ Sắc chẳng khác Không, Không chẳng khác Sắc

+ Chẳng phải dùng "Sắc" để diệt "Không", giống như nước đang chảy im lìm bị gió thổi mà thành bọt nước, nhưng "Bọt" ấy chính là "Nước", chẳng phải dùng "Bọt" ấy để diệt "Nước". Vì "Nước" và "Bọt" không khác nhau.

+ Cũng thế, không cần dùng "Không" để diệt "Sắc" như diệt "Bọt" thành "Nước" vì "Nước" Là "Bọt", "Bọt" là "Nước" rồi, chẳng phải lìa nước mới có Bọt. Cho nên "Không" vô tận thì "Sắc" cũng vô tận là vậy.

+ Người thích Hữu Tướng, sợ Vô Tướng vì họ chẳng biết Hữu Tướng tức là Vô Tướng.

+ Kẽ thích Vô Tướng sợ Hữu Tướng vì họ chẳng biết Vô Tướng tức là Tướng.

+ Thật ra thì Vô Tướng/Hữu Tướng đều trong Tự Tính mình, ngay nơi mình, ngay nơi chúng ta đang hiện sống.

- Nếu theo như Bửu Tạng Luận thì chúng ta sẽ có những suy tư và tự hỏi: Sau khi Phật Nhập Diệt thì hiện giờ Phật ở đâu" Phật hiện đang ở chỗ Vô Tướng hay sao"

- Những Vị đã Giác Ngộ, những Vị đã thâm nhập Chân Lý Giải Thoát, các Ngài hiện giờ ở đâu sau khi đã chết" Hay các Ngài cũng đang ở chỗ Vô Tướng"

- Thật ra mà nói thì các Vị Phật, các Vị đã Giác Ngộ chỉ là Thị Hiện Sống mà chẳng phải "Có", Chết mà chẳng phải "Không", các Ngài chẳng có Vọng Tâm lấy bỏ dù trải qua muôn ngàn Sinh Tử, mà chỉ tùy theo Pháp Tính tự nhiên chẳng hề nổi Ý Phân Biệt, ấy là chẳng Có Ngã/ Vô Ngã.

-  Còn Phàm Phu chúng ta thì ngược lại có Vọng Tưởng là Tâm Thức Si Mê nên tự sáng tạo đủ thứ Thấy Biết (Kiến, Văn, Giác, Tri) có biết đâu rằng Tự Tính vốn Vô Danh mà chúng ta gán tên nơi Vô Danh, Tự Tính vốn Vô Tướng mà chúng ta gán tên nơi Vô Tướng cho nên các "Danh", các "Tướng" ấy đã lỡ bị tạo lập thì Vọng Tưởng do đó mà sinh, để rồi Phật Tính bị chôn vùi, Đại Đạo bị ẩn khuất.

- Do những lẽ trên đây xin mời tất cả chúng ta cùng suy tư!

- Nếu quả thật các Vị Phật cũng như các Vị đã Giác Ngộ sau khi Chết, các Ngài hiện đang ở nơi Vô Tướng tức nơi Chân Không Diệu Hữu không dính dáng gì với Thế Gian này thì đi ngược lại với Bửu Tạng Luận và những lời dậy của Đại Sư Tăng Triệu cũng như những Kinh sau đây do chính Đức Phật và các Tổ đã thuyết:

- Kinh nói : Phật Pháp không rời Thế Gian Pháp

- Bát Nhã Tâm Kinh:

"Sắc Chính Là Không, Không Chính Là Sắc"

"Sắc Chẳng Khác Không, Không Chẳng Khác Sắc"

(Vũ Trụ Vạn Vật này toàn là Sắc, toàn là Không;

Thì đúng là Phật Pháp không rời Thế Gian Pháp)

- Lăng Nghiêm Kinh:

"Tính là Tướng, Tướng là Tính"

"Vô Tướng là Hữu Tướng, Hữu Tướng là Vô Tướng"

( Vậy Vũ Trụ Vạn vật toàn là Hữu Tướng, và toàn là Vô Tướng;      Thì cũng vậy: "Phật Pháp không rời Thế Gian Pháp")

- Pháp Hoa Kinh:

"Cảnh Vốn Tự Không, Đâu Cần Hoại Tướng"

Vũ Trụ Vạn Vật này toàn là "Tướng" nhưng không cần phải hủy  hoại nó đi rồi mới thấy là "Không Có Tướng",  ( Y chang nghĩa của Bát Nhã Tâm Kinh  vậy: "Phật Pháp cũng không  rời Thế Gian Pháp") .

- Duy Ma Cật Kinh:

Các Sắc tự chúng đã là Không chẳng chờ Sắc diệt rồi mới là  Không, Tính của các Sắc tự Không, Ngũ Uẩn cũng y vậy, thì các  Căn ( Nhãn, Nhĩ, Tỉ, Thiệt, Thân,Ý) và các Trần (Sắc, Thanh, hương, Vị, Xúc, Pháp) là Thế Giới Vũ Trụ Vạn vật này cũng y  như thế.

Vậy thì "Phật Pháp có rời Thế Gian Pháp đâu" ") .

- Pháp Bảo Đàn Kinh : Lục Tổ Huệ Năng dạy rằng:

"Chân Như Tính, Phật Tính, Pháp Giới Tính".

Nếu đã gọi là "Tính" thì tự nó khởi Niệm, nhưng là "Chân Như Niệm" không do Nhân Duyên mà có, tức là không có đối đãi như Vọng Tâm Thức Phân Biệt của Chúng Sinh, Tổ nói tiếp: "Nếu không có cái "Tính" ấy thì tất cả các Căn (Mắt, Tai, Mũi, Lưỡi, Thân, Ý) và tất cả các Trần (Sắc, Thanh, Hương, Vị, Xúc, Pháp) đều bị Hoại ngay lập tức.

Cho nên:

-- Không có Chúng Sinh thì không có Phật

-- Không có Con Người thì không có Kinh Sách

-- Và nếu chẳng có con người thì Vạn Pháp Vốn  Chẳng Tự Có được.

Vậy thì Phật Pháp Làm Sao Mà Rời Được Thế Gian Pháp"

Ghi Chú:

Tự Tính cùng khắp, Siêu Việt số lượng thời gian, không gian,  chẳng Một, chẳng Hai, chẳng Ba, chẳng thể suy xét, chẳng thể  nghĩ bàn, chẳng thể phán đoán

Tất cả những danh từ trong bài này: Giả/Chân, Sống/Chết,  Đại/Tiểu, Hoại/Thành v...v...đều là phương tiện, đều là giả danh.

(LTS: Ni sư Thích Nữ Chân Thiền là Viện Chủ Thiền Viện Sùng Nghiêm, nơi có các sinh hoạt sau. Lớp Miễn Phí vào Chủ Nhật:

1./ Lớp Việt Ngữ  - Với các Cô: Mai, Nga, Diệu Tánh, Quyên, Vân, Loan hướng dẫn.

2./ Lớp Thiền Người Lớn: Với các Sư và các Thành Viên của Thiền Viện đảm trách.

3./ Lớp Thiền Thiếu Nhi (nt) 

4./ Lớp Yoga. GS Dean Mander

5./ Lớp Nhiếp Ảnh Nghệ Thuật. Do Nhiếp Ảnh Gia Phí văn Trung và Ban Giảng Huấn.

6./ Lớp Dạy Kèm "After School".

Thiền Viện Sùng Nghiêm, 11561 Magnolia St., Garden Grove, CA 92841. Tel: (714) 636-0118)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Khi tôi muốn ca hát về tình yêu thì tình yêu lại biến thành đau khổ. Nhưng khi tôi chỉ muốn hát về đau khổ thì đau khổ lại hoá thành tình yêu”. – Franz Schubert.
Chiến tranh ở bất cứ nơi nào trên thế giới đều giống nhau, nó như những hạt giống gieo trên mặt đất, nhưng điều khác biệt là hạt giống nẩy mầm và nuôi sống loài người, còn bom đạn gieo xuống tàn phá và giết chết loài người, hay để lại những hố sâu trên mặt đất và những vết thương không bao giờ lành trong tâm hồn mỗi con người. Nhưng vết thương không lành là những vết thương đau nhất và cũng "đẹp nhất." -- Trần Mộng Tú.
Đã qua thập niên thứ nhất của thế kỷ XXI, nền văn minh cơ khí vẫn liên tục phát triển với nhà cao tầng, đường cao tốc, phương tiện làm việc và sinh hoạt đều sử dụng máy móc, ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của mọi người, tạo nên một nếp sống, nếp nghĩ phù hợp. Giữa bộn bề khói bụi, có ai lắng hồn nhớ lại một thuở thanh bình ngày xưa, nghĩ về cảnh “ hôm qua tát nước đầu đình…” “trên đồng cạn dưới đồng sâu, chồng cày vợ cấy con trâu đi bừa…” “Trời mưa trời gió, đem đó ra đơm, chạy về ăn cơm, chạy ra mất đó…?”
Có thể nói ai cũng có lần nói lái ở trong đời, đôi lúc chỉ vô tình thôi. Nếu bạn buột miệng nói “đi giữa trời nắng cực quá” hoặc khi đèn điện không sáng mà bạn nói “điện sao lu quá chừng”, người nghe sẽ cho là bạn nói tục, có oan cũng đành chịu vì, dù bạn không cố ý nhưng nắng cực, điện lu nói lái nghe tục thật. Tương tự như thế, hãy cẩn thận đừng nói dồn lại, dồn lên, đồn láo, đồn lầm…
Hơn 20 năm trước tôi gặp Trần Hải Sâm, khi cô còn là sinh viên ban thạc sĩ của Đại học Oregon, là một cô gái đã tốt nghiệp ngành cổ sử Đại học Quốc gia Hà Nội với dáng nét trẻ trung, tính tình vui vẻ, cởi mở. Sau này Sâm trở thành bà xã của Luật sư Đinh Ngọc Tấn, một bạn trẻ đã cùng tôi tổ chức nhiều hội thảo từ sân trường đại học và trong sinh hoạt cộng đồng vùng Vịnh San Francisco...
Câu chuyện dưới đây về Đức Đại Mục Kiền Liên là một đệ tử giác ngộ của nhân vật lịch sử Đức Phật Thích Ca, du hành đến một thái dương hệ xa xôi và đến một hành tinh gồm những cư dân khổng lồ, tại đó cũng có một vị Phật cùng những đệ tử đang tụ tập theo sự hướng dẫn của vị Phật này...
Đây chỉ là cách nói nhẹ đi, thay cho lối nói có thể bị coi là sỗ sàng, làm khó chịu, xúc phạm. Tôi chỉ muốn nói từ CHẾT...
Tác phẩm Thế Sự Thăng Trầm của Trần Bảo Anh, dày 280 trang, gồm các bài viết: Đẹp & Xấu, Thời Gian Hiện Tượng & Sự Tái Diễn, Từ Chối, Ngô Văn Định Lữ Đoàn Trưởng LĐ 258 TQLC, Chiến Thắng Phượng Hoàng, Ảnh Hưởng Của Lời Nói, Nói Chuyện Anh Hùng, Tôi & Ý Trời, Những Chuyện Can Đảm Cổ Kim, Cách Suy Nghĩ Của Một Người Công Chức, Lương Tâm & Lòng Tận Tụy, Bằng Trời Bằng Bể, Yêu & Rất Yêu, Đang Ở Nơi Khác, Đắc Thế Thất Thế & Tư Cách…
Sau khi nhổ răng, tôi xin anh nha sĩ trẻ mấy cái răng chết, khá thê thảm, để mang về. Lần trước cũng vậy. Anh tỏ vẻ thông cảm. “Bác giữ làm kỷ niệm?” “Vâng. Chúng nó theo tôi bảy mươi mấy năm rồi. Chiến đấu giỏi lắm. Giữ xác lại để nhớ.” Đúng. Răng kề cận người hơn tình nhân. Ở với người trung thành hơn vợ. Nói cắn là cắn, nói nhai là nhai, nói nhe là nhe, nói ngậm là ngậm. Tuyệt nhiên vâng lời, không cãi cọ gì. Chỉ có già đi, lỏng chân, rồi vĩnh biệt.
Vì là lớn tuổi mà phải lu bu với nhiều công việc không tên hàng ngày cho nên tôi ít có thì giờ đọc sách. Vậy mà tôi đã dành ra nhiều ngày liên tục để say sưa đọc từ đầu chí cuối tập truyện Trọn Đời Yêu Thương của anh Duy Nhân tặng cho tôi hồi đầu Xuân Quý Mão...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.