Hôm nay,  

Chị Có Hạnh Phúc Không?

20/03/200700:00:00(Xem: 4097)

Sau hơn ba mươi năm xa cách, khi gặp lại, câu đầu tiên cậu em trai hỏi tôi là: “Chị có hạnh phúc không"”

Tôi im lặng, mỉm cười.

Một vài giây trôi qua. Cậu cầm lấy tay tôi, nhìn sâu vào mắt tôi, giọng nhỏ hơn, đầy trắc ẩn, và lập lại: “Chị có hạnh phúc không"”

Bấy giờ tôi mới biết, sự im lặng mỉm cười không phải là câu trả lời cho cậu; mà tệ hơn nữa, nếu đó là câu trả lời thì đã bị hiểu lầm là cách trả lời tiêu cực cho một trạng huống không mấy sáng sủa!

Nhận ra thế, tôi cười thành tiếng và xác định rõ ràng:

-Hạnh phúc ư" Có chứ! Có rất nhiều! Rất đầy! Vì lúc nào chị cũng có HIỆN TẠI, có cái mình đang nhìn-thấy, nghe-thấy, sống-với. Hạnh phúc luôn đến từ sáu cửa ngõ của giác quan, trong giây phút hiện tại. Chúng ta chỉ có hiện tại để thở, để sống. Nhận diện hiện tại qua tinh thần “Như Thị” của kinh Pháp Hoa, ta sẽ dễ dàng thân thiện với CHO và NHẬN, dễ dàng bằng lòng với CÓ và KHÔNG, dễ dàng thanh thản với CÒN và MẤT. Biết mỉm cười với hiện tại đang-như-vậy, đang-như-thế, đang-như-là, chính là ta đang chuyển hóa để thăng hoa hiện tại, ta sẽ không bị đắm chìm vào đam mê hoặc sầu khổ với những gì đang xảy ra quanh ta. Nếu không, hiện tại thường dễ  trở thành quá khứ u buồn vì tâm thế gian thường không mấy khi bằng lòng với cái mình có.

-Vậy, hạnh phúc của chị là những cái chị đang có"

-Đúng vậy, dù những cái đang có đó thế nào dưới mắt người khác, nhưng tự thân mỗi người, nếu biết quý trọng từng giây phút hiện tại thì mỗi giây phút đó đều là hạnh phúc.

-Nói như thế, nếu hiện tại là nghèo đói thì cũng hạnh phúc ư"

-Thật thế, nếu chúng ta có thể nhìn thật sâu, tự bản chất. Có bao giờ cậu có dịp quan sát một người vô gia cư ngồi ăn miếng bánh vừa nhặt được trong thùng rác của một nhà hàng bên đường không" Người ấy nâng miếng bánh lên. Nhìn. Xoay qua xoay lại rồi mới chậm rãi bỏ vào miệng. Nhai. Nhai chậm. Vừa nhai vừa nhìn giòng xe cộ qua lại. Nhai một cách sảng khoái, sung sướng. Người ấy vừa nhai, vừa mỉm cười với khách bộ hành. Người ấy muốn chia xẻ niềm hạnh phúc đích thực đang có từ mẩu bánh dư thừa. Vị quân vương ngồi trước mâm cơm sơn hào hải vị, có lẽ cũng chỉ ăn ngon đến thế, nếu khi đó lòng nhà vua đang thanh thản, an vui. Tất nhiên, giữa cương vị một nhà vua và một người vô gia cư thì phải khác quá nhiều về hình thức nhưng cái HẠNH PHÚC ĐÍCH THỰC NẮM BẮT ĐƯỢC TRONG GIÂY PHÚT HIỆN TẠI thì có thể như nhau, dù vua đang ở trong cung điện, ăn cao lương mỹ vị và người vô gia cư đang ngồi bên vệ đường ăn mẩu bánh thừa!

-Nếu ai cũng nhận biết giá trị của giây phút hiện tại để cùng có hạnh phúc như nhau, liệu người vô gia cư kia có muốn đổi cương vị làm vua nếu nhà vua muốn ẩn thân rong chơi đây đó ít lâu"

-Ồ, người đó bằng lòng đổi liền chứ! Đang không nhà lại có cung điện. Đang không thực phẩm lại có lúa gạo đầy kho. Đang rách rưới lại có lụa là nhung gấm đầy tủ. Đó là sự thay đổi thăng hoa về hình thức, chẳng phải chỉ người vô gia cư mà trong thiên hạ phong trần, ai chẳng muốn! Nhưng chúng ta đang nói về cái HẠNH PHÚC ĐÍCH THỰC TRONG TÂM LINH. Không có gì bảo đảm rằng người vô gia cư kia, sau khi vào cung điện còn THỰC SỰ được có những phút giây hạnh phúc như khi sống ở bên đường. Người ấy có thể dễ dàng đánh mất mình giữa choáng ngợp xa hoa.

Có rất nhiều mà không biết có gì thì đó chưa phải là hạnh phúc.

Hai chị em cùng im lặng giây lát. Cậu bỗng nói sang chuyện khác, mà thực ra, vẫn để nói về cái hạnh phúc vô hình:

-Giữa năm 77, lần đầu tiên được thăm Ba trong tù. Đường đi cực nhọc lắm nên chỉ có má và em đi thôi. Gặp được Ba, ai cũng khóc, khóc, và khóc! Rồi Má mở gói quà thăm nuôi, có mấy bánh thuốc lào, hộp trà, mấy thẻ đường, lọ muối mè và nửa con vịt khô. Tay run run, Ba cầm gói thịt vịt, hết nhìn Má lại nhìn em. Mãi rồi Ba nghẹn ngào, hỏi nhỏ:

-Lâu nay ở nhà, mấy mẹ con, bà cháu ăn gì mà hôm nay có được gói thịt vịt mang vào đây"

Trời hỡi!  Ai vừa kéo tôi trôi tuột vào khung trời tôi chưa từng có mặt đó! Hoàng-Liên-Sơn hay Lào-Kay, Yên Bái" Những trại tù khắc nghiệt thử sức người với khổ nhục triền miên. Em tôi kể tiếp, giọng chùng xuống:

-Sau 75, cả nước vào tù. Người bị kết tội thì vào nhà tù nhỏ, người không phải ra tòa thì cùng ở nhà tù lớn. Đâu đâu cũng dấu diếm, thậm thụt, mắt trước mắt sau để tìm cách sống! Khổ lắm chị ơi! Rất khổ! Cả nước khổ! Nhưng không ai muốn tự tử vì người nọ cần người kia. Cả nước túa ra đường, bương trải, lao vào tử lộ để tìm sinh lộ. Khổ thật đó, nhưng trong cái khổ hình như thấp thoáng cái hạnh phúc vô giá khi kiếm được gạo, được khoai về cho lũ nhỏ. À, hình như em đang hiểu được lời chị nói về cái hạnh phúc tâm linh kia! Đúng đó, em đã từng hạnh phúc vô cùng sau mỗi chuyến hàng vượt qua được trạm kiểm soát. Mà có gì nhiều nhặn đâu, dăm thước vải, ít thuốc tây, mấy kí đường, bao gạo …. Nhưng giây phút hiện tại đó hạnh phúc vô cùng vì mình biết mình đang làm gì, có gì. Rồi trời thương, chị ơi, em vươn lên từ những chuyến hàng nhỏ nhặt đó, mua được cái máy hình, trở lại nghề tay trái là ôm ống kính tới những nơi quan quyền hội họp. Mấy năm thôi, em đã có cửa hàng và từ cửa hàng đó, em bốc lên.

Giọng cậu bỗng khác lạ khi nói tiếp:

-Chị không thể tưởng tượng được sự sung sướng thế nào khi em thuê mướn những đứa trước kia sỉ nhục, hành hạ mình; và nay, em sai phái chúng nó, xỉa tay vào mặt chúng nó, bảo làm cái này, cái kia, nghe chúng nó răm rắp vâng vâng, dạ dạ.

Tôi nhìn sững em mình, cố tìm mà không thấy được sự sung sướng nào còn đọng lại khi cậu diễn tả về những sự sung sướng “không thể tưởng tượng nổi”. Tôi không thấy được, có lẽ vì đó không đích thực là sự sung sướng thanh kiết của hạnh phúc. Đó chỉ là sự thỏa mãn của uất ức, chỉ là dấu mốc đạt được của sự trả thù. Trả thù những bất công, những oan trái, những nghiệt ngã giữa người với người. Kẻ trước kia ra tay, nay nhận lại. Người trước kia nhẫn nhịn, nay ra tay. Những trạng huống đó đến rồi đi. Đó là những cơn lốc, cơn bão. Không cơn lốc, cơn bão nào mà không qua đi.

Cái gì sẽ còn lại"

Cái gì mới là Chân Hạnh Phúc"

Tự ngàn xưa, có phải nhân loại chưa từng ngừng miệt mài tìm kiếm cái hạnh phúc vô hình kia, dù người cao sang quyền quý hay kẻ nghèo hèn" Nó ở đâu" Nó thế nào" Tròn méo ra sao" Rất nhiều khi, ta tưởng như đã thấy nó, đã cầm chắc nó trong tay nhưng lòng ta chợt dấy lên đau khổ. Vậy là chưa phải nó! Ta TƯỞNG LÀ hạnh phúc! Nhưng chưa phải, nếu lòng ta chẳng bình an với cái “tưởng là”.

Chỉ phút giây trở về Bản Lai, sống với hiện tại mầu nhiệm ta mới nghe thấy tiếng chim hót trong vườn. Đừng tưởng tiếng chim thì đơn giản quá, ai chẳng từng nghe! Không đâu, người tất bật sẽ chẳng bao giờ nghe được, dù chim vẫn ríu rít đó đây. Chim hót trong phút giây hiện tại mà tâm người thì đang lặn lội quá khứ, đuổi bắt tương lai!

Xin mượn lời của Helen Keller, một nhà văn Pháp, để chúng ta cùng suy ngẫm về hạnh phúc:

“J’ai pleuré parce que je n’avais pas de souliers, jusqu’au jour òu j’ai vu quelqu’un, qui n’avait pas de pieds!”

Tạm dịch là:

“Tôi đã từng khóc vì không có giầy để mang, cho đến một ngày, tôi nhìn thấy một người không có chân!”

(Như-Thị-Am, tháng ba 2007)         

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Dụ Am Ngâm Lục của Phan Huy Ích, sách III Dật Thi Lược Toản viết từ năm 1791 đến 1796. Những bài thơ làm dưới thời vua Quang Trung, Thật là quý báu những bài thơ nói lên tấm lòng bao dung độ lượng vua Quang Trung
Hình tượng ba con khỉ: con thì dùng tay che hai mắt, con thì dùng tay bịt hai tai và con thì dùng tay bịt miệng lại…đã nói lên sự khôn ngoan của người biết giữ lễ. Đây là một phương châm xử thế: Không nhìn những việc gì xấu, không nghe những lời nói xấu, không nói điều xấu xa đê tiện.
Có lẽ trong mỗi người Việt chúng ta, ký ức thời thơ ấu thường là những bức tranh sống động nhiều màu sắc, nhất là trong các ngày Tết. Nhắc đến thủa bé, nỗi nhớ trong tôi bỗng trở nên dịu dàng. Hình ảnh ngày nào tuy không rõ nét, nhưng tôi biết ấy là những kỷ niệm đẹp.
Tuồng Kiều Nôm chúng ta có đây cũng gồm 3 hồi. Mỗi hồi trên dưới sáu mươi trang viết tay, khổ lớn, như A4, đủ để diễn trong một buổi hát độ 2 giờ. Nhìn chung văn chương lưu loát, đi theo đúng diễn biến
Một di sản văn hóa độc đáo của dân tộc Việt Nam vừa được Viện Việt Học trình bày trước công chúng: ấn hành tác phẩm “Tuồng Kim Vân Kiều: Truyện Kiều ở Nam Kỳ Lục Tỉnh” (Hồi 1/3) vừa được Giáo sư Nguyễn Văn Sâm phiên âm và giới thiệu
ông Phat Vu ứng cử vào chức Thị Trưởng; Samantha Bao Anh Nguyen tranh cử vào ghế nghị viên thành phố trong đơn vị đang do nghị viên Kimberly Hồ nắm giữ.
Thức chờ năm mới gió đượm hương trà nửa khuya tóc trắng một đời sắp qua. Anh ghi vào giấy lời Kinh rất xưa mời em đọc lại cất bước qua bờ.
Thư Viện Anh Quốc tại thủ đô London đang tổ chức cuộc triển lãm khám phá các nguồn gốc của truyền thống tâm linh Phật Giáo, cung cấp tia sáng rọi vào các nền tảng lịch sử và triết học của Phật Giáo, và nghĩ về mối liên quan giáo pháp tiếp tục duy trì tới ngày nay đối với hàng trăm triệu tín đồ trên khắp thế giới, theo bản tin của www.buddhistdoor.net
Sau gần 4 tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay, chúng tôi đáp xuống phi trường Casablanca ở Maroc vào buổi chiều thứ sáu của một tháng tư buồn bã. Anh Taj, người Maroc, đón chúng tôi tại phi trường và cũng sẽ là người hướng dẫn viên trong chuyến du lịch ở Maroc kỳ này.
Một con chuột nhìn qua vết nứt của vách tường và trông thấy bác nông dân cùng với bà vợ đang mở một cái hộp.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.