Hôm nay,  

Nhật Bản, Cuối Thu...

19/12/201913:14:00(Xem: 11986)

Quang Q 01
Năm nay, qua Nhật cuối tháng mười một thì cũng đã gần cuối mùa thu, không biết còn lá vàng không. Mùa thu ở đây, dù không đặc thù như mùa hoa đào, không mênh mông như mùa thu ở upstate New York, Boston, New Hampshire hay Vermont...mà có lần đã suýt đi lạc trên đường lái xe đi Montreal chỉ thay vì nhìn đường lại cứ mãi mê nhìn những tấm thảm rực rỡ đủ màu trải dài phủ kín những dãy núi xa ẩn hiện những căn nhà sơn trắng đó đây, nhưng mùa thu ở đây rất đỗi mượt mà. Vô cùng gần gủi với những cây phong trên khắp đường mình đi, đã đổi màu vàng đỏ trong nắng sớm. Đi giữa phố xá, đền chùa... mà cảm được cái lạnh của mùa thu nhẹ nhàng len lõi trong da thịt. Không còn lá vàng cũng không sao bởi có bao nhiêu điều để sống với trong hai tuần ở đây ngoài việc nhìn lá vàng... Kỳ nầy, chỉ ở Tokyo và Kyoto thôi, nhưng nhất định phải trở mấy quán ăn quen thuộc mình thích và tìm thêm những quán ăn mới nghe tiếng mà chưa có dịp trải nghiệm. Rồi chắc phải dàn xếp đi Osaka một ngày, thử mấy tiệm ăn mà ông sushi chef và một cô waitress ở một tiệm sushi gần nhà chỉ cho.

Làm reservation ở những tiệm ăn có chút tiếng tăm vô cùng khó khăn, phải làm qua khách sạn có tên tuổi vì họ sợ khách làm reservation rồi xù không tới vì tiệm thường chỉ chừng mười mấy ghế. Làm reservation qua khách sạn mà no show, hay đến quá trể, khách sạn sẽ charge tiền dùm cho tiệm ăn, đôi khi gấp đôi cả tiền bữa ăn, thường là preset menu. Có người qua Nhật thường xuyên nói có chiều hướng các tiệm ăn nổi tiếng sẽ không còn nhận reservation mà chỉ dành cho khách mời, hay được giới thiệu mà thôi.

Buổi trưa ngồi gần một cặp vợ chồng Mỹ ở một tiệm sushi vùng Rappongi. Ông chồng làm music producer ở Tennessee, đã qua Nhật nhiều lần chỉ để ... ăn. Vì là người đồng hương nên có nhiều chuyện để hỏi thăm, chia xẻ. Nhưng quanh quẩn mọi chuyện rồi cũng dẫn tới Japanese food - sushi. Đó chẳng phải là lý do chính mà mình tới đây hay sao? Hỏi họ có biết Jiro Sushi, được coi là tiệm sushi 3-starred Michelin hàng đầu trên thế giới, vừa bị Michelin đưa ra khỏi danh sách của họ ngày hôm trước không. Không phải vì Ông Jiro nay đã gần 95 tuổi, mất dần hào quang, không thể ra tiệm hằng ngày mà giao cho người con trông coi nên tiệm đi xuống, không còn xứng đáng nằm trong danh sách, mà chỉ vì không còn nhận reservation của thường nhân. Chỉ dành cho khách mời, hay dignitaries, mà thôi!

Quang Q 02
Hai vợ chồng rất ngạc nhiên, họ nói vừa mới ăn trưa ở đó hôm qua. Hỏi làm sao mà làm reservation được, họ nói họ rất may mắn. Sau nhiều lần cố gắng mà không có hy vọng gì, bỗng nhiên hôm qua có người cancel vào phút chót và họ được thế vào. Thế thì trải nghiệm được gì khi phải qua nhiều gian khổ như thế. Người chồng nói amazing food nhưng ridiculously expensive, hơn 900 dollars cho hai người. Mỗi người được hai mươi ba miếng và phải ăn trong khoảng nửa giờ. Người vợ than phiền mình chưa nuốt xong miếng nầy họ đã bỏ ra miếng khác trên khay. Ham nói chuyện chưa kịp ăn, người hầu bàn đã, nhỏ nhẹ thôi, nhắc chừng thôi đừng nói nữa, ăn dùm đi, có xuất khác đang chờ!

Chuyến qua Nhật lần trước, buổi sáng lấy subway tới tiệm Jiro Sushi nầy ở khu Ginza, dĩ nhiên là chỉ đứng ngoài nhìn vào cho mở mang kiến thức thôi, hỏi mấy người đang làm việc cho chụp vài tấm hình được không, họ trả lời rất lễ phép: no, you do not have to. Nhật mà!

Cứ tưởng chỉ có mình là ham ăn nhưng so với cặp vợ chồng nầy chưa thấm vào đâu. Nghe kể, sau khi ăn trưa ở Jiro Sushi hôm qua, họ đi ăn tối ở một tiệm Ý nào đó rất nổi tiếng. Food dĩ nhiên là amazing rồi vì họ highly recommended. Hôm nay, sau bữa trưa ở đây, họ sẽ đi quanh quẩn đâu đó vì trời mưa để đợi lúc xế chiều trải nghiệm ở một tiệm tempura rồi tối sẽ ăn ở một tiệm sushi khác! Ăn để mà chết chắc! Có những tiệm tempura ở đây không biết có lăng bột gan rồng không mà cũng có Michelin star và khách phải trả cả hơn trăm bạc mỗi người.

Nói tới Japanese food người ta hay nghĩ tới sushi, nhưng sushi chỉ một phần. Người Nhật không ăn sushi ở nhà thường ngày. Thức ăn nấu chín, xà-lách, rau cải, trái cây ... của người Nhật rất đặc sắc. Có người bạn Nhật nói người Nhật mang thức ăn mọi nơi trên thế giới về rồi cải tiến, sửa đổi cho ngon hơn. Mà đúng như thế. Bánh Tây: baguettes, croissants... thấy là cầm lòng không đậu. Kaseiki dinner như cơm cung đình của Huế với không biết bao nhiên chén dĩa. Yakitori. Steak. Chicken. Cá đút lò. Pickles đủ loại. Thức ăn Ý: một diã seafood spagetti chỉ $15 hai người ăn không hết ở một tiệm ăn bình dân trong nhà ga Kyoto nhưng không một tiệm Ý nào quanh vùng Little Saigon có thể so sánh nổi. Mỗi khi qua Nhật không thể không mua một cái old-fashioned donut 95 cents chỉ có ở 7Eleven, thêm một ly cafe đen 99 cents café xay ngay tại chổ là khởi đầu một ngày rất hoành tráng rồi. Trứng gà lòng đỏ không vàng mà đỏ như vỏ trái lựu. Chỉ tiếc một điều là họ thường bỏ nhiều bột ngọt quá trong ramen và udon, rất khổ cho những người cực kỳ dị ứng với bột ngọt như mình. Không lý vào tiệm udon hay ramen mà kêu một chén cơm trắng với một dĩa chicken karaage hay chọn bài ba miếng tempura thì quá chướng.

**

Quang Q 03
Qua Nhật lần nầy là lần thứ chín, nhưng vẫn còn nôn nóng muốn đi. Có quá nhiều điều muốn học, muốn nghe, muốn thấy ở xứ nầy. Có ai không muốn nghe lại một bài hát hay, đọc lại một cuốn sách quý? Chưa có một xứ sở nào mà truyền thống và văn minh, nay là thông tin công nghệ, hài hòa dến thế. Những tiệm ăn nhìn rất xập xệ, chỉ vài ba người hầu bàn mà người nào cũng dùng handheld device để lấy order. Vừa lấy order xong là người nấu đang đứng trong bếp đã có tờ giấy in ra trước mặt rồi.

Lần nầy, nói về thẻ Suica. Những chuyến đi trước, khi nào cũng mang theo một cái bọc nhỏ đựng bạc kên. Mỗi khi vào tiệm mua một ly cà phê, vài ba cái bánh ngọt, một miếng chocolat hay vài ba trái apple là lấy cái bao ra, đổ hết tiền lên khay của người bán hàng để tùy họ lấy bao nhiêu thì lấy, còn bao nhiêu bỏ lại vào trong bao. Lần nầy thì biết rồi. Lúc ra JR station đổi JR pass và đặt vé đi Kyoto, luôn tiện mua một cái thẻ Suica, tương tự như debit card ở Mỹ, nhưng vô cùng giản tiện. Không cần ra ngân hàng, không cần gặp ai, chỉ cần tìm cái máy có bán thẻ nầy cạnh không biết bao nhiêu là máy khác bán vé xe lưả ở mọi nhà ga, bỏ vào số tiền mình muốn mua và máy sẽ in ra một cái thẻ, thế là xong. Nếu mình muốn, có thể in cả tên mình lên thẻ để nếu bị mất có thể làm thẻ khác. Khi mua xong những món hàng nhỏ chỉ đặt cái thẻ trên cái reader trước mặt người bán hàng là coi như trả xong tiền. Trước dây, mỗi khi đi xe bus phải chuẩn bị chính xác tiền lẻ để bỏ vào máy trước khi xuống, nhiều lúc chỉ vì mình mà không biết bao nhiêu người phải chờ. Nay thì chỉ đặt cái thẻ trên cái reader cạnh người tài xế rồi lẹ làng xuống xe, không làm phiền ai. Muốn biết thẻ còn bao nhiêu, đã xài gì, ở đâu, chỉ bỏ thẻ vào máy và máy sẽ hiện hay in ra tại chổ cho mình.

**

Quang Q 04
Đã cuối mùa thu nhưng vẫn còn mùa cảm cúm. Đi đâu cũng thấy người mang mask. Trước khi đi cẩn thận mang theo vài cái mask xin ở phòng mạch bác sĩ, nhưng ở đây, tiệm tạp hoá, 7Eleven, Family Mart nào cũng treo bán đầy ngoài cửa. Dù không ho cũng lợi dụng cơ hội mang cái mask vào để cố gắng tập bớt nói đi, nói nhỏ lại, để được nghe, được nhìn nhiều hơn, để thêm suy ngẫm, để sống tỉnh thức...như những cái YouTube Góc Suy Ngẫm, Thiền Học..hay mấy cái link, bài viết..của bạn bè gởi cho đã dạy. Tập nói ít đi để chú tâm vào việc săn sóc thân xác, chăm bón trí tuệ, đọc nhiều hơn, cho mỗi ngày có thêm những cành lá mới.... Có niềm vui nào bằng vượt hơn chính bản thân mình của ngày hôm qua, của một giờ trước? Tập nói ít đi để đừng ba hoa nói những điều mình không biết tới nơi tới chốn làm thú tiêu khiên ở đời. Để đừng lấy chuyện mình tưởng mình biết hơn người khác làm điều tự hào. Để cẩn trọng hơn trong cách sống, trong tương quan với người khác- dù thân, dù sơ. Để biết chia xẻ với áp đặt khác nhau rất xa. Để tập từ bỏ. Cuộc đời rốt lại như chiếc xe chạy trên đường. Muốn ít hao xong, chạy được lâu, không nằm đường, ngồi rộng rãi, thoãi mái... mà thấy cục gạch, viên đá nào cũng dừng lại mang lên xe. Phải sở hữu, phải của mình mới bằng lòng mà không biết trên đường đi còn vô số viên gạch, hòn đá đẹp hơn đang chờ. Không cần phải chất lên xe cũng là của mình. Khi tới cuối đường, xe đã không còn thì gạch đá thu lượm đi về đâu? Giới trẽ bây giờ không còn cho việc tích lũy hàng khủng, đắt tiền là quan trọng mà dùng thời giờ và tiền bạc để trải nghiệm: đi và ăn.



Biết là tri dị hành nan, nhưng cứ gắng... Không gieo có đâu mà gặt. Không dành dụm để tiền vào nhà băng thì tiền đâu ra ATM mà rút. Không mua vé số thì không nên than phiền số mình thiếu may mắn, chẳng bao giờ trúng được cái chi?

Có một người rất nổi tiếng, gây ra không biết bao nhiêu tranh cãi trong gần sáu mươi năm qua và sẽ còn nhiều năm nữa sắp tới, đã viết trong tự truyện khi gần cuối đời: Rốt cuộc, tôi không biết gì, không có ý định gì cả nên cuộc đời tôi ‘không vẫn hoàn không’, không có gì đáng nhớ, đáng nói... Còn có gì cần nói thêm nữa không?


**

Quang Q 06
Mấy hôm nay Tokyo mưa lạnh lại có thêm chút không khí Giáng Sinh vì nhiều nhà ga, thương xá, khách sạn đã treo đèn và trưng bày cây thông. Không hoành tráng như ở mấy thành phố u Tây, nhưng rất nhẹ nhàng. Có nơi lại có hàng chữ mà mình ít thấy: Happy Christmas! Tìm ra được Jingu Gaiden Ginkgo Ave. để đến hai lần coi những hàng cây Ginkgo đầy lá vàng rực rỡ với những quán cà phê rất thơ mộng dọc bên đường làm mình chỉ muốn ngồi lại suốt ngày. Người đi như trẫy hội, thấy ai cũng vui!

Đêm cuối ở Tokyo, dọn về ở Tokyo Bay vì muốn đi quanh vịnh vài ba giờ buổi chiều, chụp vài ba tấm hình lúc tối đèn lên và lúc mặt trời mọc để thêm vào cuốn lịch năm 2011 vì sẽ có nhiều hình mùa thu rồi. Sáng sớm trước khi ra ga đi Kyoto, đi quanh vịnh một vòng và tìm ra được một công viên còn lá vàng dù lúc nầy đã cuối thu. Rất lạnh nhưng quá đỗi bình yên. Thỉnh thoảng mới có một người vội vàng đi ngang qua, còn không thì chỉ có mình với đàn chim đang kiếm ăn trên sân vắng, dọc theo bốn hàng cây lá vàng đã bắt đầu sáng lên trong nắng sớm.

Đang nhìn trước nhìn sau thì đằng xa có bốn người đi lại, chắc là một gia đình người Nhật. Cậu bé đi ngoài mặc chiếc áo jacket đỏ mang giày neon nổi bật lên giữa mấy hàng cây, chụp vội mấy tấm hình rồi chận họ lại, đưa cho họ coi và xin e-mail để gởi cho. Họ cho nhưng chắc nghĩ mình sẽ không bao giờ gởi, du khách nào mà bỏ thì giờ làm việc tào lao, trời ơi đất hỡi nầy!

Email mấy tấm hình cho họ lúc ngồi trên xe lửa đi về Kyoto và nhận được trả lời trước khi tới. ‘Thank you for your nice photos. We are lucky.’. Có chút vui vui trong lòng khi nghĩ tới sự ngạc nhiên và niềm vui họ có khi nhận được những tấm hình không mong đợi của gia đình. Nhưng họ đâu biết được người lucky cũng chính là mình. Nhờ họ, tự nhiên xuất hiện đúng nơi, đúng lúc, mà mình có được một tấm hình ưa thích để bỏ vào lịch chia xẻ với bạn bè, đồng nghiệp. Nhưng quan trọng hơn, mình được vui chung trong niềm vui của họ.

Nhớ lần về lại Huế sau mấy mươi năm, chụp được tấm hình cuả đôi vợ chồng đang câu cá sáng sớm trên sông Hương, rất thích, phóng lớn treo trong phòng làm việc rồi gởi cho ông Cậu, một người cũng ham chữ nghiã như mình, xem. Ông trả lời: hình đẹp vì có người. Cảnh mà không có người thì chẳng đẹp chi. Người đã làm cho tấm hình thêm đẹp ở đây không phải là người mẫu chân dài chân ngắn, mà là một cặp vợ chồng câu cá kiếm sống, dù nhìn từ xa trên thành cầu vẫn thấy chiếc nón lá tã tơi và chiếc áo bạc màu sờn vai.

Chuyến đi nầy gặp quá nhiều người Việt ở Tokyo và Kyoto. Hầu hết còn rất trẽ và đang làm nghiên cứu sinh. Một hôm bên đó, tình cờ vào YouTube của một người thanh niên Việt Nam đang ở Nhật đã từng là nghiên cứu sinh mấy năm nói về một tin không vui mà TV Nhật đang nói tới. Có mấy người nghiên cứu sinh Việtnam gây gỗ rồi hành hung một người chủ Nhật. Video chiếu cảnh người chủ nói lập đi lập lại ‘tao đã nói bọn mầy đừng nói dối mà tại sao bọn mầy cứ tiếp tục nói dối ...’

Có lẽ gia đình những người nghiên cứu sinh nầy đã phải trả một khoảng tiền lớn cho những tổ chức đưa họ sang đây, hy vọng không những họ sẽ làm nhiều tiền để dành, gởi về phụ giúp gia đình trả nợ, mà còn đem theo sự huấn luyện ở đây khi trở về để có một công việc tốt, lương bổng cao. Nhưng theo anh YouTube nầy, nghiên cứu sinh thật sự chỉ là cheap labor, không toàn màu hồng như nhiều người vẫn nghĩ. Thù lao rất rẽ, làm việc rất dài ngày và có khi cả mấy tháng không có được một ngày nghỉ. Trách ai? khi mà tất cả mọi người bị cuốn hút trong một xã hội cổ xúy dùng của cải vật chất, bất kỳ từ đâu tới, làm thước đo sự thành đạt của con người. Các thành phố Sài gòn, Hà Nội... còn bao nhiêu nhà sách, có bao nhiêu thư viện? Sách chưa phát hành đã có ấn bản giả bán ngoài vĩa hè thì làm sao những người viết sách còn tâm huyết, phương tiện để tiếp tục viết lách. Có kênh truyền hình nào có chương trình Đố Vui Để Học? Những tờ báo chỉ muốn loan tin ca sĩ nầy mới mua xe xịn, người mẫu hoa hậu kia mới tậu một căn hộ khủng, nhạc sĩ nọ với vợ mới chia tay... để câu độc giả.

Nói chi tới nghiên cứu sinh, ngay cả những người Nhật trẽ tuổi cũng khó khăn. Thấy họ làm việc, cung cách đối xử với khách hàng mới thương. Trời mưa gió rất lạnh mà phải đứng ngoài cửa để đưa dù cho khách của khách sạn. Những người thiếu nữ chạy bộ kéo xe cho du khách nặng cả trăm pound trên những con đường dốc. Vì thương con mà hay thương lây những người trẽ còn lận đận. Nhưng tuổi trẽ mà, rồi họ sẽ tìm cách thích ứng với hoàn cảnh để vươn lên. Sự khó khăn tôi luyện con người. Không ai có thể nằm đắp chăn đọc truyện Kim Dung mà trở thành TrươngVô Kỵ, Quách Tĩnh với Kiều Phong! Như mình đây, không có một cái giường riêng cho đến khi vào nội trú ở đại học. Thời tiểu học, đạp xe cả giờ đến trường khi trời còn tối mịt. Gặp lúc trời mưa, phải quấn quần dài lên cổ vì gia thân chỉ có hai cái, mưa ướt rồi làm sao. Thời trung học, mùa hè ngủ bằng miếng váng trên mái nhà hay cạnh bờ sông chờ đêm khuya dùng đèn đường học thi. Rồi cũng xong!

**


Quang Q 05
Ở Kyoto, nhiều đền chùa vẫn còn ... mùa thu: Eikendo, Arashiyama, Tenryuji, Tofukuji... Thiên nhiên đã đẹp lại có thêm bàn tay người săn sóc nên đẹp thêm bội phần. Như một người đàn bà, trời sinh đã đẹp lại còn biết cách chăm sóc, trau chuốt cho mình thì có chi bằng.

Những nơi nầy đã đến nhiều lần rồi nhưng mỗi lần đi lại vẫn thấy cái mới. Vẫn còn muốn chậm rãi đi quanh, hay ngồi xuống cạnh bên bờ hồ, để nhờ cảnh giới mà soi rọi mình hơn. Có những cặp thanh niên nam nữ ăn mặc giản dị ngồi rất lâu với nhau trên hành lang của chùa hướng ra khu vườn nhỏ có mấy cây lá vàng và vài tảng đá. Có người ngồi hướng ra bờ hồ nhắm mắt tĩnh tâm mặc cho mọi xôn xao chung quanh. Không phải chỉ khuôn mặt mà cả người họ toát ra mộ vẽ thanh thoát, ung dung tự tại làm sao.

Có điều, những chỗ nầy nhiều người đi xem quá. Tìm ra được một góc đẹp, vừa mới đưa máy ảnh lên thì đã có mấy cô mặc kimono đủ màu hiện ra trong ống kính, rồi kêu gọi nhau bằng tiếng Tàu ơi ới. Rất khổ tâm.Vì thế mà có nhiều nơi phải trở lại lúc sáng sớm trước khi mở cửa, hy vọng sẽ kiếm được vài ba tấm hình không có những cô mặc kimono nầy, thì nắng lại chưa lên!


Hai tuần nầy không rớ tới cái keyboard. Có mang theo cuốn sách để thực tập vổ tay đếm nhịp nhưng không mang ra khỏi cái backpack vì mãi chạy theo mấy cây lá vàng, mấy miếng cá sống, thịt gà nướng, baguettes, croissants, 7Eleven donut, 99-cent coffee...Khi trở về, không biết phải mất bao lâu mới tìm ra cái middle C nằm ở đâu. Nhưng không sao, cứ vô tư mà trở lại từ đầu. Đến đích chắc gì vui hơn như khi đang trên đường đi tới.

Lúc đi không an tâm vì không biết cứ đi hoài như vậy thì công việc trong sở ai lo, vì thế mà phải mang theo cái laptop, thế mà cả hai tuần chỉ nhận một tin nhắn của một người nhờ reset lại password! Bộ không ai làm việc trong mùa Thanksgiving hay sao? Hay system mình setup đã quá ổn định rồi?
Hiểu ra mình chẳng quan trọng chi, chẳng cần thiết nhiều cho ai như mình vẫn tưởng. Không mợ chợ vẫn đông...

Nguyễn Q.
Tháng mười hai, 2019.

Ý kiến bạn đọc
22/10/202012:56:43
Khách
Bài viết đã lâu rồi, nay tình cờ đọc được, thấy thật là hay. Tôi thích cách hành văn và suy nghĩ của tác giả. Cám ơn tác giả đã làm sống lại trong tôi những kỷ niệm về nước Nhật. Mong đọc thêm nhiều bài viết của ông.
28/01/202021:24:52
Khách
Hay quá, bạn. Bạn tiếp tục đi tiếp nhé :-)
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
J411. Susima Jātaka -- Cuộc sống trong nhà đầy những đau khổ. Tóm tắt: Các vị sư thảo luận về sự xuất gia vĩ đại của Bồ Tát. Đức Phật kể câu chuyện về một vị tư tế được giao cai quản một vương quốc. Ngài đã trị vì một cách trung thành cho đến khi hoàng hậu chỉ ra một sợi tóc bạc, khiến ngài từ bỏ ngai vàng và sống cuộc đời của một nhà tu khổ hạnh.
-- Tòa Bạch Ốc Chọn Được Dê Tế Thần Cho Hegseth. -- Nỗi Sợ Trong Quân Đội Hoa Kỳ Đang Gia Tăng. -- Cựu Tổng Thống Honduras Ra Tù Sau Lệnh Ân Xá Của Trump. -- Bầu Cử Tennessee: Dân Chủ Hy Vọng, Cộng Hòa Lo Ngại. -- Chính Quyền Trump Sa Thải 8 Thẩm Phán Di Trú Ở New York. -- Costco Tham Gia Đơn Kiện Trump Phải Hoàn Thuế Trước Khi TCPV Ra Phán Quyết Về Thuế Quan. -- Kristi Noem Lại Diễn Vở Cấm Các Nước ‘Tội Phạm’ Du Lịch Mỹ. -- Tỷ Phú Dell Quyên Góp $6,25 Tỷ Khuyến Khích Gia Đình Mỹ Tham Gia ‘Trump Accounts’. -- Đặc Phái Viên Witkoff và Kushner Gặp Putin Bàn Về Chấm Dứt Chiến Tranh Ukraine.
Một đời 80 năm của Sư, nói năng như Chánh pháp, im lặng như Chánh pháp. Nói hay im cũng vì Phật Pháp, vì lợi ích của số đông. Không ngại lên tiếng trước bạo quyền dù phải đối diện với án tử hình; và kham nhẫn im lặng đối với đồng đạo, tôn sư dù phải chịu bao điều tiếng thị-phi, oan ức. Có thể nói công hạnh như vậy là công hạnh của hàng Thánh giả.
- Bạn nhớ ngày mai đi bầu cho ghế Dân Biểu liên bang ở 1 hang ổ MAGA, nếu bạn cư trú ở địa hạt 7 tiểu bang Tennessee. Dấu hiệu: có thể Dân Chủ sẽ thắng đa số ở Hạ Viện 2026 - Trump đánh thuế quan, làm kinh tế TQ, Nhật, Hàn, Đài Loan co cụm, nhưng ngành sản xuất Việt, Mã, Indonesia tăng - VN: Gánh nợ Vinashin không nổi, hãng đóng tàu SBIC và 7 công ty phụ được phá sản. - Đạo diễn gốc Việt Ash Mayfair thắng giải phim Golden Peacock 2025 với phim "Skin of Youth" - Trong khi các họa sĩ Việt Nam cãi nhau về mỹ học và tiển bán tranh, 1 họa sĩ Việt (và là Linh mục) vào nhà tù Mỹ dạy vẽ. - NZ ngưng vận chuyển gói hàng bưu điện tới Mỹ vì thuế quan - Trump: đang xem xét về thẩm quyền pháp lý để thu hồi quốc tịch Mỹ đối với những người nhập cư nhập tịch bị kết án phạm tội.
- Trump Hủy Toàn Bộ Sắc Lệnh Của Biden Ký Bằng Máy Autopen - Trump Ân Xá Cựu Tổng Thống Honduras Bị Kết Án Ma Túy, Các Chuyên Gia Chống Ma Túy Kêu Trời - California: Gần 50 Xe Ở Khu Nghỉ Dưỡng Great Wolf Lodge Bị Đập Kính, Trộm Đồ - Hàng Không Hoa Kỳ Bị Gián Đoạn Trong Dịp Lễ Tạ Ơn Vì Lỗi Phần Mềm Airbus - Kyiv: Nga Oanh Tạc Dữ Dội Suốt 10 Giờ Liên Tiếp, Ít Nhất 3 Người Chết - Northwestern Trả 75 Triệu MK Để Đổi Lại Khoản Tài Trợ Liên Bang Bị Đóng Băng - Trung Đông: Chiến Dịch Quốc Tế “Free Marwan” Kêu Gọi Trả Tự Do Cho Lãnh Đạo Palestine - Rượu Pha Methanol Gây Mù Lòa Và Tử Vong – Khủng Hoảng Âm Thầm Lan Rộng - Thống Đốc West Virginia: Không Lính VBQG Nào Xin Rút Lui Sau Vụ Nổ Súng Tại D.C. - FDA Siết Chặt Quy Định Vắc-xin Sau Cáo Buộc Gây Tử Vong Cho Trẻ Em - Bắt Can Phạm Thứ Tư Trong Vụ Trộm Ngọc Báu Quốc Gia Tại Bảo Tàng Louvre - Hàng Triệu Người Cao Niên Bỏ Lỡ Hàng Tỷ MK Quyề
J401. Dasannaka Jātaka -- Sau khi hiến tặng, bố thí một thứ gì, đừng cảm thấy hối tiếc. Tóm tắt: Một vị sư đứng trước nguy cơ từ bỏ cuộc sống tu hành vì những ám ảnh dai dẳng về người vợ cũ. Để giúp ông, Đức Phật đã kể một câu chuyện về một vị vua đã gả vợ mình cho một người đàn ông khác, nhưng rồi nàng lại bỏ trốn cùng người đàn ông đó. Nhà vua rơi vào tuyệt vọng cho đến khi một người đàn ông chứng minh sự nghiêm khắc trong hành động của nhà vua bằng cách nuốt một thanh kiếm. Chứng kiến điều này, nỗi nhớ nhung vợ của nhà vua đã tan biến.
Một bài báo độc quyền của Washington Post kể rằng Bộ Trưởng Chiến Tranh Pete Hegseth đã ra lệnh giết sạch khi tấn công chiếc ghe đầu tiên vùng Caribbean, nói không để ai sống sót. Và như thế, quan chức của Trump đối mặt với 'nguy cơ pháp lý nghiêm trọng' sau khi rò rỉ 'lệnh giết sạch."
- Trump Siết Chặt Nhập Cư Sau Vụ Nổ Súng Ở D.C., Điều Thêm Vệ Binh, Ngưng Hồ Sơ Afghanistan Và Dọa Cấm Vĩnh Viễn Người Nhập Cư Từ Các Nước Nghèo. - Trump Nói Sẽ “Sớm” Mở Rộng Chiến Dịch Truy Quyét Tội Phạm Ma Túy Venezuela Trên Đất Liền. - ‘We Ain’t Buying It’: Kêu Gọi Tẩy Chay Từ Lễ Tạ Ơn Đến Cyber Monday. - Hong Kong: Số Người Chết Trong Cháy Chung Cư Cao Tầng Lên 128, Bắt Thêm 8 Người. - Trump Có Thể Công Nhận Lãnh Thổ Ukraine Bị Chiếm Là Của Nga - Cố Vấn Hàng Đầu Của Zelensky Từ Chức Vì Bê Bối Tham Nhũng. - Đài Loan Bổ Nhiệm Viên Chức Được Đào Tạo Tại Mỹ Làm Thứ Trưởng Quốc Phòng Để Thúc Đẩy Cải Tổ. - Pháp: Lập Chế Độ Nghĩa Vụ Quân Sự Tự Nguyện Trước Mối Đe Dọa Từ Nga. - Kazakhstan: Bệ Phóng Ở Baikonur Hư Hại Sau Khi Phóng Phi Thuyền Soyuz Lên ISS. - UPS Đình Chỉ Bay Vô Thời Hạn Đội Phi Cơ MD-11. - Giới Chức Tài Chánh Hứa Điều Tra Cáo Buộc Ngân Hàng Tiếp Tay Cho Epstein...
Bộ An ninh Nội địa Hoa Kỳ (DHS) vừa đề xuất một quy định mới nhằm mở rộng đáng kể phạm vi và phương thức thu thập, sử dụng dữ liệu sinh trắc học của những người liên quan đến quy trình di trú. Việc này sẽ bao gồm dấu vân tay, DNA, quét khuôn mặt và mống mắt. Đề xuất này sẽ cho phép DHS thu thập nhiều thông tin cá nhân hơn từ nhiều đối tượng hơn, bao gồm người di dân, thường trú nhân hợp pháp, và thậm chí cả công dân Hoa Kỳ. Nói ngắn gọn, đề xuất mới sẽ áp dụng với bất kỳ ai có liên quan đến hồ sơ xin hưởng quyền lợi di trú.
Khách yêu nhạc từ Việt Nam từng biết đến chương trình Vietnam Idol và các ca sĩ đoạt giải qua các năm mà trong đó nam ca sĩ Quốc Thiên là người lãnh giải nhất năm 2008. Quốc Thiên nổi bật trong kỳ thi nhờ giọng ca thật mạnh và đặc biệt trầm ấm. Anh có vẻ sở trường và trình bày thật xuất sắc nhiều bài tình ca, tuy nhiên trong thời gian đầu, hình ảnh một ca sĩ nghiêm nghị, chững chạc có vẻ không thích hợp với anh nên anh đã không thu hút khán giả cho lắm. Ý thức điều đó, Quốc Thiên đã “lột xác”, thay đổi cả từ diện mạo đến cách trình bày, tiếp cận khán giả trên sân khấu và trong rạp. Quốc Thiên đã được khán giả ưu ái đặt cho hỗn danh “Dì Lệ” khi anh bắt đầu thi thố tính chất hài hước, dí dỏm với hơi hướm tưng tửng khiến khán giả cảm thấy gần gũi hơn với anh.
Pechanga Resort Casino mang đến số tiền mặt và EasyPlay khổng lồ trong tháng 12 này với chương trình Xổ Số Triệu Đô Ngày Lễ. Để có cơ hội trúng thưởng, khách thăm chỉ cần đăng ký thẻ Pechanga Club, chơi các máy kéo hoặc bài bàn yêu thích của mình trong tháng 12, rồi đến sòng bài vào mỗi thứ Bảy trong suốt tháng để kích hoạt vé số và xem liệu tên mình có nằm trong danh sách người chiến thắng.
Nghi lễ Tổng thống Hoa Kỳ “xá tội” gà tây đã trở thành một phần của mùa Lễ Tạ Ơn, gần như quen thuộc như bàn tiệc chiều hôm đó. Mỗi năm, vào tuần lễ Thanksgiving, Tổng thống đứng cạnh một hoặc hai con gà tây mang những cái tên vui tai như Butter và Bread, hay Corn và Cob, và long trọng tuyên bố chúng được tha — không bị đưa vào lò nướng.
Việc chăm sóc y tế tại gia không chính thức đóng vai trò quan trọng trong hệ thống chăm sóc sức khỏe của California. Nó hỗ trợ hàng triệu người cao niên và người khuyết tật, đem lại cho họ một cuộc sống có chất lượng, giàu tình thương yêu mỗi ngày. Điều này đặc biệt có ý nghĩa đối với những cộng đồng gốc Á, trong đó cộng đồng gốc Việt, với những người già thường mong được chăm sóc tại gia hơn là trong viện dưỡng lão. California đi đầu trong việc phát triển hệ thống y tế lấy cộng đồng làm nền tảng, đầu tư mạnh cho hệ thống chăm sóc y tế nhân bản.
Các dân biểu Nam California đang yêu cầu Bộ Nội An giải thích sau khi hai cư dân Orange County nằm trong số 25 người chết trong lúc bị ICE giam giữ trong năm nay — con số cao nhất kể từ khi cơ quan bắt đầu thống kê vào năm 2018. Trong lá thư gửi Bộ trưởng An ninh Nội địa Kristi Noem, Dân biểu Dave Min (Irvine) và Judy Chu (Pasadena) nêu rõ quan ngại về chất lượng chăm sóc y tế tại Trung tâm Giam giữ Adelanto ở phía bắc Hesperia, nơi hai người đàn ông Mexico từng sống lâu năm tại Orange County đã qua đời sau khi bị đưa vào đây.
Bộ Giáo Dục liên bang vừa loại ngành điều dưỡng ra khỏi danh mục “bằng cấp chuyên môn” khi bắt đầu triển khai các biện pháp mới về khoản vay sinh viên trong dự luật “One Big Beautiful Bill” của Tổng thống Donald Trump, theo tờ Newsweek. Cùng lúc, đài Fox 5 Atlanta cũng loan tin quy định mới của Bộ có thể chính thức đưa điều dưỡng ra khỏi nhóm bằng cấp được liên bang công nhận, gây lo ngại cho các trường điều dưỡng và giới lãnh đạo y tế tại Georgia. Quyết định này gây phẫn nộ trong giới điều dưỡng. Theo Nursing World tường thuật lời của Hiệp Hội Y Tá Hoa Kỳ, việc hạn chế đường tiếp cận nguồn tài trợ cho bậc học cao của y tá “đe dọa chính nền tảng của chăm sóc bệnh nhân.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.