Hôm nay,  

Hiếu

22/08/202015:12:00(Xem: 5818)

 

Thời nay mà còn nói đến chữ “hiếu” sẽ có người cho là cổ hủ, lỗi thời. Kỳ thực, đạo hiếu, đạo làm con (1) thời xưa đã bị chê là lỗi thời theo sự xuống trào, mất ảnh hưởng của Việt-Nho từ giữa thế kỷ 19 rồi, không phải đợi đến ngày nay.

Nhưng điểm cốt lõi của hiếu thì thời nào cũng còn giá trị. Có thể người ta dị ứng với chữ “hiếu” thôi, chứ đổi thành “thương,” thành “kính yêu,” thì không ai phủ nhận. Con cái nào lại chẳng thương, chẳng kính cha mẹ! Vậy, đừng kêu gọi hiếu nữa, mà hãy lấy chất liệu thương yêu, kính trọng đó ra mà tiếp xử với cha mẹ. Làm được như thế thì đông phương hay tây phương, tình cảm của con cái dành cho cha mẹ vẫn luôn là gương đẹp để soi, đồng thời rọi chiếu vào gia đình, xã hội chung quanh.

Chỉ có điều là tình cảm kính yêu ấy được bộc lộ như thế nào. Thương, không thể chỉ nói suông bằng lời. Không thể cứ mơ mộng như con nít quấn quýt bên cha mẹ, chỉ cần biết thương là đủ rồi, không cần phải làm bổn phận chi hết (2). Thương không phải là bổn phận, nhưng để biểu lộ tình thương thì phải có hành động. Con cái tây phương hay đông phương khác gì nhau đâu: thương cha mẹ thì phải làm điều gì đó để cha mẹ an tâm, hạnh phúc, hãnh diện... về sự trưởng thành (từ nhân thể đến nhân cách) của đứa con mà mình sinh ra và nuôi dạy bao năm trường. Ở những xứ sở có quỹ an sinh xã hội dành cho người già, và trẻ nhỏ đã được huấn luyện tính tự lập trước khi đến tuổi thành niên, có thể cha mẹ chẳng đòi hỏi gì nơi sự chu cấp, phụng dưỡng từ con cái; nhưng trong tâm lý tình cảm tự nhiên, cha mẹ nào lại không mong có sự thương yêu, kính trọng, chăm sóc, thậm chí chỉ thăm hỏi từ những đứa con! Thương yêu, chăm sóc ấy là hành động, không phải là chữ nghĩa, ngôn từ suông. Lòng thương ấy mới có thể gắn kết tình cảm thiêng liêng của gia đình, làm chất liệu nền tảng tác động vào xã hội. Xã hội không có tình thương là một xã hội rời rạc, phân rã, khó có thể thành tựu được những mục tiêu công ích và lý tưởng chung.

Người hành đạo, dù là đạo nào, đi vào cuộc đời không phải vì lợi ích bản thân, gia đình, mà trên hết phải vì lợi ích cho số đông. Có thể có những trường hợp ngoại lệ của một cá nhân bất kính với cha mẹ, không làm nên tích sự gì trong gia đình, mà lại thành công ở mặt nào đó ngoài xã hội. Nhưng sự thành công của một người thiếu vắng tình thương, thiếu sự tôn kính, biết ơn đối với cha mẹ, thì thành công ấy cũng chỉ là thành công nhỏ nhoi, tô bồi cho bản ngã và lợi ích cá nhân, không thể nào là một sự thành công vẻ vang, mang lại an vui, phúc lạc cho toàn thể. Không thương, không kính, không một lần nghĩ ơn cha mẹ, thì đừng nói chuyện thương ai, cứu giúp ai.

Cho nên, vẫn cứ phải nói tới nói lui về một thứ tình cảm thiêng liêng, rất đẹp, không bao giờ lỗi thời, đó là niềm thương kính dành cho cha mẹ. Chữ hiếu: lỗi thời; kêu gọi con cái phải báo hiếu đền ơn cha mẹ: lỗi thời; tạm cho là như vậy. Nhưng tình cha, tình mẹ, như suối nguồn từ non cao chảy về, là bất tận. Bất tận thì không bao giờ lỗi thời.

Chúng ta đã biết phải làm gì đối với cha mẹ, dù có hay không có sự yêu cầu: hãy thương kính và làm gì đó để biểu hiện niềm thương kính ấy khi cha mẹ còn sống; đừng để mai sau, một lúc nào đó trong đời, ôm lòng hối hận đã chưa bày tỏ trọn vẹn tình cảm của mình như bao nhiêu người con khác trong quá khứ, vì cứ nghĩ “hiếu” là lỗi thời.

California, ngày 22 tháng 8 năm 2020

Vĩnh Hảo

www.vinhhao.info

 

_________

 

(1)               “Công cha như núi Thái sơn/Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra/Một lòng thờ mẹ kính cha/Cho tròn chữ Hiếu mới là đạo con,” hoặc “Thờ cha kính mẹ hết lòng/Ấy là chữ Hiếu, dạy trong luân thường...” ca dao tục ngữ Việt.

(2)               “Mà có tình thương là có đủ hết rồi. Cần chi nói đến bổn phận. Thương mẹ, như vậy là đủ. Mà thương mẹ không phải là một bổn phận. Thương mẹ là một cái gì rất tự nhiên. Như khát nước thì uống. Con thì phải có mẹ, phải thương mẹ...” (Bông Hồng Cài Áo, của Nhất Hạnh, 1962).

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Lòng nhân từ và tình yêu thương thực sự không có biên giới - chúng được trao và nhận một cách tự do. / True compassion and love have no territorial bounds. They are both freely offered.
WASHINGTON (VB - 27/11/2020) -- Hôm nay, Thứ Sáu 27/11/2020 là Thứ Sáu Đen (Black Friday), ngày truyền thống mở đầu mùa mua sắm cho dịp Lễ Giáng Sinh và Năm Mới: trong quá khứ, khắp đường phố và thương xá rất là tưng bừng, nhộn nhịp, nhưng năm nay sẽ vắng hơn vì đại dịch, và mua sắm qua mạng sẽ tăng vọt hơn mọi năm.
Với con số một triệu ca nhiễm COVID-19 tính đến ngày hôm nay đã được xác định tại California, chính quyền vừa ban hành một bản cảnh báo mới về du lịch và đi lại, trong lúc các viên chức y tế đang lo ngại về tình trạng gia tăng số ca nhiễm hiện nay. Nhu cầu cấp bách của tiểu bang là phổ biến thông tin để giúp cho công chúng và người dân hiểu những gì họ CÓ THỂ VÀ NÊN LÀM để bảo vệ gia đình và cộng đồng. BÂY GIỜ LÀ LÚC chúng ta cần giúp mọi người dân California hiểu và biết những cách cụ thể mà họ có thể chung tay góp sức để giảm thiểu nguy cơ lây lan của dịch bệnh, bắt đầu từ cộng đồng của chúng ta.
Trong đời sống hằng ngày, cho để nhận là một chuyện rất bình thường trong mọi sự trao đổi lẫn nhau. Tôi trả tiền, tôi nhận món hàng. Vậy, cho để nhận là một quy luật tự nhiên hay còn là một nguyên tắc đạo đức? Đó là một hành động tự nguyện, bất vụ lợi, xuất phát từ lòng thương người?
Chiếu khán H-1B cho phép các công nhân có năng khiếu được tuyển dụng tạm thời làm việc tại Hoa Kỳ và cuối cùng có thể xin quy chế thường trú nhân. Chiếu khán H-1B cũng cho phép sinh viên quốc tế bảo đảm việc làm trong khi hoặc sau khi hoàn thành chương trình giáo dục và cuối cùng trở thành công dân Hoa Kỳ. Ông Biden muốn xóa bỏ giới hạn theo quốc gia đối với những chiếu khán dựa trên việc làm. Ngoài ra, sinh viên nước ngoài tốt nghiệp từ các trường đại học Hoa Kỳ với bằng tiến sĩ trong các lĩnh vực STEM sẽ được miễn giới hạn chiếu khán H1-B hàng năm.
Trong đường hầm đen tối dài của năm 2020, tháng 11 nổi bật là tháng ánh sáng ló dạng. Một số người có thể thấy nó như là ánh sáng rực rỡ, những người khác thì thấy là ánh sáng lờ mờ -- nhưng đó rõ ràng không sai lầm là ánh sáng.Vào ngày 9 tháng 11, công ty dược phẩm Pfizer tuyên bố các kết quả tạm thời của thuốc chích ngừa ứng cử của họ, cho thấy nó “hiệu quả hơn 90%” trong việc ngăn chận triệu chứng Covid-19 trong các thử nghiệm lên con người ở giai đoạn cuối. Tin này được chào đón với sự hoan hỷ.Vài ngày sau, Tổ Chức Russian Direct Investment Fund tuyên bố rằng thuốc chích ngừa ứng cử mà họ tài trợ -- gọi là Sputnik V – cho thấy hiệu quả 92% trong các thử nghiệm giai đoạn sau. Không chịu thua, Hãng Moderna sau đó tuyên bố rằng thuốc chích ngừa ứng cử của họ cho thấy hiệu quả 94.5%.Tuyên bố thuốc chích ngừa Covid-19 mới nhất đến từ Đại Học Oxford. Và, giống như tất cả các tuyên bố trên, nó đến qua thông cáo báo chí. Ứng viên thuốc chích ngừa của họ, được phát triển trong sự hợp tác
Một dấu hiệu sáng sủa hơn cho cuộc bầu cử tổng thống Hoa Kỳ năm 2020 khi chính phủ Trump lần đầu tiên sau hơn 3 tuần lễ kể từ ngày bầu cử đã chấp thuận cho tiến trình chuyển quyền cho chính phủ của Tổng Thống đắc cử Joe Biden hôm 23 tháng 11 năm 2020. Trong khi đó, tình hình đại dịch vẫn chưa có gì khả quan khi chưa có thuốc chích ngừa và sự lây lan tăng mạnh trong mùa lạnh, khiến cho nhiều nơi phải tái phong tỏa.
Tổng Thống Donald Trump đã viết lại tweet cho một đồng minh Cộng Hòa kêu gọi ông tự ân xá và có thể có nhiều thành viên của chính phủ của ông trước khi rời nhiệm sở, theo bản tin của Business Insider cho biết hôm Thứ Năm, 26 tháng 11 năm 2020.
Tổng Thống đắc cử Joe Biden và Tổng Thống đương nhiệm Donald Trump, giống như hàng triệu người Mỹ, đã ở gần nhà để ăn mừng Lễ Tạ Ơn một cách lặng lẽ hôm Thứ Năm, 26 tháng 11 năm 2020, khi đại dịch vi khuẩn corona hoành hành trên toàn quốc, theo Reuters cho biết.
Hoa Kỳ đang ăn mừng Lễ Tạ Ơn với các trường hợp bị truyền nhiễm và tử vong vì vi khuẩn corona nhảy vọt và số người vào bệnh viện ở mức cao kỷ lục, theo CNN cho biết hôm Thứ Năm, 26 tháng 11 năm 2020.
Công ty Walt Disney đang có kế hoạch sa thải 32,000 nhân viên của họ vào cuối tháng 3 – hơn 4,000 đã được tuyên bố trước đây – khi đại dịch tiếp tục làm thiệt hại kinh doanh công viên và khu giải trí của họ, theo báo CNN Business cho biết hôm Thứ Năm, 26 tháng 11 năm 2020.
Trước hết chúng ta hãy biết ơn chính nền dân chủ. Trong mùa bầu cử này, chúng ta đã thấy những con số kỷ lục về số người Mỹ thực hiện quyền thiêng liêng nhất của họ, đó là quyền bỏ phiếu để bày tỏ ý nguyện của họ qua lá phiếu. Hơn 150 triệu người đã đi bỏ phiếu. Đó là điều phi thường. Nếu quý vị muốn biết điều gì đang đập tận trong trái tim nước Mỹ thì đó là nền dân chủ.
WASHINGTON (VB - 26/11/2020) --- Đại dịch mặc đại dịch, diễn hành vẫn diễn hành. Cuộc Diễn Hành Lễ Tạ Ơn Macy's Thanksgiving Day Parade năm 2020 đang thực hiện tại New York vào sáng Thứ Năm 26/11/2020. Bạn có thể xem diễn hành này trên TV hoặc trên YouTube, gõ chữ "2000 Macy's Thanksgiving Day Parade". Diễn hành này là truyền thống 90 năm cho mùa lễ, dự kiến khoảng 8,000 người, vài chục ban nhạc và có thể tới 100 xe hoa tham dự diễn hành.
Trong thông điệp Lễ Tạ Ơn hàng năm của Tổng Thống Donald Trump kêu gọi người Mỹ “tụ họp” với ngày lễ, dù nhiều viên chức y tế công cộng liên bang đã cảnh báo chống lại điều đó, theo CNN cho biết hôm Thứ Tư, 25 tháng 11 năm 2020.
Tòa án tiểu bang Pennsylvania đã đưa ra lệnh hôm Thứ Tư, 25 tháng 11 năm 2020 chận đứng bất cứ việc chứng nhận các kết quả bầu cử nào khác trong tiểu bang, đang chờ một cuộc điều trần sẽ được tổ chức vào Thứ Sáu, theo bản tin của Fox News cho biết hôm Thứ Tư.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.