Hôm nay,  

Hiếu

22/08/202015:12:00(Xem: 5460)

 

Thời nay mà còn nói đến chữ “hiếu” sẽ có người cho là cổ hủ, lỗi thời. Kỳ thực, đạo hiếu, đạo làm con (1) thời xưa đã bị chê là lỗi thời theo sự xuống trào, mất ảnh hưởng của Việt-Nho từ giữa thế kỷ 19 rồi, không phải đợi đến ngày nay.

Nhưng điểm cốt lõi của hiếu thì thời nào cũng còn giá trị. Có thể người ta dị ứng với chữ “hiếu” thôi, chứ đổi thành “thương,” thành “kính yêu,” thì không ai phủ nhận. Con cái nào lại chẳng thương, chẳng kính cha mẹ! Vậy, đừng kêu gọi hiếu nữa, mà hãy lấy chất liệu thương yêu, kính trọng đó ra mà tiếp xử với cha mẹ. Làm được như thế thì đông phương hay tây phương, tình cảm của con cái dành cho cha mẹ vẫn luôn là gương đẹp để soi, đồng thời rọi chiếu vào gia đình, xã hội chung quanh.

Chỉ có điều là tình cảm kính yêu ấy được bộc lộ như thế nào. Thương, không thể chỉ nói suông bằng lời. Không thể cứ mơ mộng như con nít quấn quýt bên cha mẹ, chỉ cần biết thương là đủ rồi, không cần phải làm bổn phận chi hết (2). Thương không phải là bổn phận, nhưng để biểu lộ tình thương thì phải có hành động. Con cái tây phương hay đông phương khác gì nhau đâu: thương cha mẹ thì phải làm điều gì đó để cha mẹ an tâm, hạnh phúc, hãnh diện... về sự trưởng thành (từ nhân thể đến nhân cách) của đứa con mà mình sinh ra và nuôi dạy bao năm trường. Ở những xứ sở có quỹ an sinh xã hội dành cho người già, và trẻ nhỏ đã được huấn luyện tính tự lập trước khi đến tuổi thành niên, có thể cha mẹ chẳng đòi hỏi gì nơi sự chu cấp, phụng dưỡng từ con cái; nhưng trong tâm lý tình cảm tự nhiên, cha mẹ nào lại không mong có sự thương yêu, kính trọng, chăm sóc, thậm chí chỉ thăm hỏi từ những đứa con! Thương yêu, chăm sóc ấy là hành động, không phải là chữ nghĩa, ngôn từ suông. Lòng thương ấy mới có thể gắn kết tình cảm thiêng liêng của gia đình, làm chất liệu nền tảng tác động vào xã hội. Xã hội không có tình thương là một xã hội rời rạc, phân rã, khó có thể thành tựu được những mục tiêu công ích và lý tưởng chung.

Người hành đạo, dù là đạo nào, đi vào cuộc đời không phải vì lợi ích bản thân, gia đình, mà trên hết phải vì lợi ích cho số đông. Có thể có những trường hợp ngoại lệ của một cá nhân bất kính với cha mẹ, không làm nên tích sự gì trong gia đình, mà lại thành công ở mặt nào đó ngoài xã hội. Nhưng sự thành công của một người thiếu vắng tình thương, thiếu sự tôn kính, biết ơn đối với cha mẹ, thì thành công ấy cũng chỉ là thành công nhỏ nhoi, tô bồi cho bản ngã và lợi ích cá nhân, không thể nào là một sự thành công vẻ vang, mang lại an vui, phúc lạc cho toàn thể. Không thương, không kính, không một lần nghĩ ơn cha mẹ, thì đừng nói chuyện thương ai, cứu giúp ai.

Cho nên, vẫn cứ phải nói tới nói lui về một thứ tình cảm thiêng liêng, rất đẹp, không bao giờ lỗi thời, đó là niềm thương kính dành cho cha mẹ. Chữ hiếu: lỗi thời; kêu gọi con cái phải báo hiếu đền ơn cha mẹ: lỗi thời; tạm cho là như vậy. Nhưng tình cha, tình mẹ, như suối nguồn từ non cao chảy về, là bất tận. Bất tận thì không bao giờ lỗi thời.

Chúng ta đã biết phải làm gì đối với cha mẹ, dù có hay không có sự yêu cầu: hãy thương kính và làm gì đó để biểu hiện niềm thương kính ấy khi cha mẹ còn sống; đừng để mai sau, một lúc nào đó trong đời, ôm lòng hối hận đã chưa bày tỏ trọn vẹn tình cảm của mình như bao nhiêu người con khác trong quá khứ, vì cứ nghĩ “hiếu” là lỗi thời.

California, ngày 22 tháng 8 năm 2020

Vĩnh Hảo

www.vinhhao.info

 

_________

 

(1)               “Công cha như núi Thái sơn/Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra/Một lòng thờ mẹ kính cha/Cho tròn chữ Hiếu mới là đạo con,” hoặc “Thờ cha kính mẹ hết lòng/Ấy là chữ Hiếu, dạy trong luân thường...” ca dao tục ngữ Việt.

(2)               “Mà có tình thương là có đủ hết rồi. Cần chi nói đến bổn phận. Thương mẹ, như vậy là đủ. Mà thương mẹ không phải là một bổn phận. Thương mẹ là một cái gì rất tự nhiên. Như khát nước thì uống. Con thì phải có mẹ, phải thương mẹ...” (Bông Hồng Cài Áo, của Nhất Hạnh, 1962).

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hai phần ba người Mỹ nói rằng Tổng Thống Donald Trump đã giải quyết nguy hiểm của việc truyền nhiễm vi khuẩn corona đối với những người khác chung quanh ông vô trách nhiệm, theo một thăm dò mới của CNN Poll được thực hiện bởi SSRS trong nhiều ngày theo sau tuyên bố rằng Tổng Thống đã bị lây vi khuẩn mà đã cướp đi sinh mạng của hàng triệu người trong hơn nửa năm qua.
Tham vụ báo chí Tòa Bạch Ốc Kayleigh McEnany nói rằng bà đã thử nghiệm dương tính với vi khuẩn corona vào sáng Thứ Hai, 5 tháng 10 năm 2020, và sẽ bắt đầu “tiến trình cách ly,” trở thành người mới nhất trong quỹ đạo của Tổng Thống Trump bị truyền nhiễm vi khuẩn, theo bản tin của Fox News cho biết hôm Thứ Hai.
Tổng Thống Donald Trump đã ra khỏi Bệnh Viện Walter Reed National Military Medical Center một cách liều lĩnh để trở về Bạch Ốc hôm Thứ Hai, 5 tháng 10 năm 2020, nói với những người theo ông rằng vi khuẩn mà đã làm ông mất oxy một cách nguy hiểm và đã phải vào nằm bệnh viện 72 giờ là không có gì đáng sợ trước khi chụp hình không đeo khẩu trang ở ban công Bạch Ốc, theo bản tin của CNN cho biết hôm Thứ Hai.
Đài truyền hình Thành phố Garden Grove TV3 (GGTV3) đã vinh dự nhận được đề cử cho giải Emmy và sáu giải thưởng quốc gia và khu vực trong năm nay, bao gồm hai giải nhất cho các video về Thành phố.
Áp lực lên bộ máy của người cai trị Lukashenko ở Belarus ngày càng lớn. Sau các lệnh trừng phạt của EU và Hoa Kỳ, hơn 100.000 người biểu tình phản đối "chế độ". Minsk hiện cũng đang cố gắng bóp nghẹt báo cáo quốc tế.
Vào thứ Ba, ngày 20 tháng 10 năm 2020, Chánh Lục Sự Hugh Nguyễn sẽ tổ chức “Get Hitched Under the Stars” (Kết Hôn Dưới Bầu Trời Đầy Sao) tại Honda Center ở Anaheim.
WASHINGTON (VB - 5/10/2020) -- Tuần lễ thông báo giải Nobel bắt đầu hôm Thứ Hai 5/10/2020: Giải Nobel Y Khoa trao cho ba nhà khoa học Harvey J. Alter, Michael Houghton, và Charles M. Rice -- trong đó Houghton là người Anh và 2 vị kia người Mỹ -- vì các khám phá dẫn tới nhận diện vi khuẩn viêm gan C. Cả 3 sẽ chia tiền thưởng 1.1 triệu đôla. Nhờ khám phá này, nhiều triệu mạng người đã được cứu.
Ai cũng vậy, làm việc đến một tuổi nào đó thì cần phải nghỉ hưu. luật không bắt buộc mình phải nghỉ nhưng thông thường thì thiên hạ nghỉ khi họ được 65 tuổi để nghỉ ngơi và để lãnh tiền già (pension du Canada hay old age pension).
Một ứng cử viên tổng thống Hoa Kỳ chưa bao giờ qua đời hay rút lui khỏi cuộc đua vào Bạch Ốc trước cuộc bầu cử, theo AFP cho biết hôm 3 tháng 10 năm 2020. Nhưng việc Tổng Thống Donald Trump vào bệnh viện vì vi khuẩn corona chỉ một tháng trước ngày bầu cử 3 tháng 11 đã tạo ra nghi vấn về điều gì sẽ xảy ra nếu một sự kiện như thế xảy ra.
Thành phố lớn thứ hai của Azerbaijan, Ganja, đã bị pháo kích bởi các lực lượng Armenia, khi cuộc đụng độ dữ dội tiếp tục qua vùng đất tranh chấp Nagorno-Karabakh, theo bản tin của BBC tiếng Anh hôm Chủ Nhật, 4 tháng 10 năm 2020 cho biết.
Vào giữa lúc đang điều trị vi khuẩn corona, Tổng Thống Donald Trump đã rời bệnh viện với an ninh của ông hôm Chủ Nhật, 4 tháng 10 năm 2020 để ông có thể ngồi trong xe SUV đi ngang qua những người ủng hộ đang chào đón ông bên ngoài Bệnh Viện Walter Reed National Military Medical Center, theo bản tin của CNN cho biết hôm Chủ Nhật.
Vào lúc 10 giờ sáng Thứ Bảy ngày 3 tháng 10 năm 2020 tại khu đậu xe chung quanh tòa soạn Báo Việt Mỹ đã tập trung hơn 250 chiếc xe có cắm cờ Hoa Kỳ và cờ ủng hộ Tổng Thống Donald Trump thắng cử Tổng Thống thêm nhiệm kỳ 4 năm nữa
Tổng thống Mỹ Donald Trump đã tự nhấn mạnh rằng những ngày sắp tới có khả năng mang tính quyết định đối với quá trình lây nhiễm coronavirus của ông.
WASHINGTON (VB - 4/10/2020) -- Các bác sĩ tại bệnh viện Walter Reed National Military Medical Center nói hôm Chủ Nhật rằng sức khỏe Tổng Thống Trump "tiếp tục cải thiện" trong khi được chữa trị COVID-19 và Trump có thể trở về Bạch Ốc sớm lắm là Thứ Hai 5/10/2020 nếu đà cải thiện sức khỏe duy trì được, và khi về Bạch Ốc sẽ chữa trị tiếp tục.
Trong một lá thư ghi ngày 2 tháng 10 2020 gởi ngoại trưởng Hoa Kỳ Mike Pompeo, Dân Biểu Liên Bang Harley Rouda cùng hai đồng viện là Dân Biểu Alan Lowenthal và Dân Biểu Joe Lofgren đã kêu gọi Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ quan tâm hơn nữa đến vấn đề nhân quyền tại Việt Nam, và đặc biệt là trường hợp của tù nhân lương tâm Nguyễn Bắc Truyển.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.