Hôm nay,  

Hiếu

22/08/202015:12:00(Xem: 5344)

 

Thời nay mà còn nói đến chữ “hiếu” sẽ có người cho là cổ hủ, lỗi thời. Kỳ thực, đạo hiếu, đạo làm con (1) thời xưa đã bị chê là lỗi thời theo sự xuống trào, mất ảnh hưởng của Việt-Nho từ giữa thế kỷ 19 rồi, không phải đợi đến ngày nay.

Nhưng điểm cốt lõi của hiếu thì thời nào cũng còn giá trị. Có thể người ta dị ứng với chữ “hiếu” thôi, chứ đổi thành “thương,” thành “kính yêu,” thì không ai phủ nhận. Con cái nào lại chẳng thương, chẳng kính cha mẹ! Vậy, đừng kêu gọi hiếu nữa, mà hãy lấy chất liệu thương yêu, kính trọng đó ra mà tiếp xử với cha mẹ. Làm được như thế thì đông phương hay tây phương, tình cảm của con cái dành cho cha mẹ vẫn luôn là gương đẹp để soi, đồng thời rọi chiếu vào gia đình, xã hội chung quanh.

Chỉ có điều là tình cảm kính yêu ấy được bộc lộ như thế nào. Thương, không thể chỉ nói suông bằng lời. Không thể cứ mơ mộng như con nít quấn quýt bên cha mẹ, chỉ cần biết thương là đủ rồi, không cần phải làm bổn phận chi hết (2). Thương không phải là bổn phận, nhưng để biểu lộ tình thương thì phải có hành động. Con cái tây phương hay đông phương khác gì nhau đâu: thương cha mẹ thì phải làm điều gì đó để cha mẹ an tâm, hạnh phúc, hãnh diện... về sự trưởng thành (từ nhân thể đến nhân cách) của đứa con mà mình sinh ra và nuôi dạy bao năm trường. Ở những xứ sở có quỹ an sinh xã hội dành cho người già, và trẻ nhỏ đã được huấn luyện tính tự lập trước khi đến tuổi thành niên, có thể cha mẹ chẳng đòi hỏi gì nơi sự chu cấp, phụng dưỡng từ con cái; nhưng trong tâm lý tình cảm tự nhiên, cha mẹ nào lại không mong có sự thương yêu, kính trọng, chăm sóc, thậm chí chỉ thăm hỏi từ những đứa con! Thương yêu, chăm sóc ấy là hành động, không phải là chữ nghĩa, ngôn từ suông. Lòng thương ấy mới có thể gắn kết tình cảm thiêng liêng của gia đình, làm chất liệu nền tảng tác động vào xã hội. Xã hội không có tình thương là một xã hội rời rạc, phân rã, khó có thể thành tựu được những mục tiêu công ích và lý tưởng chung.

Người hành đạo, dù là đạo nào, đi vào cuộc đời không phải vì lợi ích bản thân, gia đình, mà trên hết phải vì lợi ích cho số đông. Có thể có những trường hợp ngoại lệ của một cá nhân bất kính với cha mẹ, không làm nên tích sự gì trong gia đình, mà lại thành công ở mặt nào đó ngoài xã hội. Nhưng sự thành công của một người thiếu vắng tình thương, thiếu sự tôn kính, biết ơn đối với cha mẹ, thì thành công ấy cũng chỉ là thành công nhỏ nhoi, tô bồi cho bản ngã và lợi ích cá nhân, không thể nào là một sự thành công vẻ vang, mang lại an vui, phúc lạc cho toàn thể. Không thương, không kính, không một lần nghĩ ơn cha mẹ, thì đừng nói chuyện thương ai, cứu giúp ai.

Cho nên, vẫn cứ phải nói tới nói lui về một thứ tình cảm thiêng liêng, rất đẹp, không bao giờ lỗi thời, đó là niềm thương kính dành cho cha mẹ. Chữ hiếu: lỗi thời; kêu gọi con cái phải báo hiếu đền ơn cha mẹ: lỗi thời; tạm cho là như vậy. Nhưng tình cha, tình mẹ, như suối nguồn từ non cao chảy về, là bất tận. Bất tận thì không bao giờ lỗi thời.

Chúng ta đã biết phải làm gì đối với cha mẹ, dù có hay không có sự yêu cầu: hãy thương kính và làm gì đó để biểu hiện niềm thương kính ấy khi cha mẹ còn sống; đừng để mai sau, một lúc nào đó trong đời, ôm lòng hối hận đã chưa bày tỏ trọn vẹn tình cảm của mình như bao nhiêu người con khác trong quá khứ, vì cứ nghĩ “hiếu” là lỗi thời.

California, ngày 22 tháng 8 năm 2020

Vĩnh Hảo

www.vinhhao.info

 

_________

 

(1)               “Công cha như núi Thái sơn/Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra/Một lòng thờ mẹ kính cha/Cho tròn chữ Hiếu mới là đạo con,” hoặc “Thờ cha kính mẹ hết lòng/Ấy là chữ Hiếu, dạy trong luân thường...” ca dao tục ngữ Việt.

(2)               “Mà có tình thương là có đủ hết rồi. Cần chi nói đến bổn phận. Thương mẹ, như vậy là đủ. Mà thương mẹ không phải là một bổn phận. Thương mẹ là một cái gì rất tự nhiên. Như khát nước thì uống. Con thì phải có mẹ, phải thương mẹ...” (Bông Hồng Cài Áo, của Nhất Hạnh, 1962).

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhiều nhà lập pháp và khuôn mặt uy tín cộng đồng đang bày tỏ niềm tôn kính đối với thần tượng đấu tranh dân quyền và dân biểu Hoa Kỳ, là Dân Biểu John Lewis của Tiểu Bang Georgia, hôm Thứ Hai, 27 tháng 7 năm 2020 khi quan tài của ông được quàn tại Thủ Đô Hoa Kỳ, theo bản tin của CNN cho biết. Lewis là nhà lập pháp da đen đầu tiên được quàn tại Tòa Nhà Vòm (Rotunda) của Thủ Đô Hoa Kỳ, theo các sử gia quốc hội cho biết.
Tôi tình cờ “nhặt” trên FB một tác phẩm khá độc đáo của Marc Riboud. Ông “chớp” được cảnh một anh bộ đội (với con búp bê nằm dưới nắp ba lô, và cái sắc cầm tay) đang trên đường trở về quê cũ. Cùng với bức ảnh là lời bình, cũng độc đáo không kém, của face booker Nguyễn Hoàng : “Thằng này coi vậy mà hiền, chỉ lấy con búp bê cho con và cái bóp đầm cho vợ mà thôi.”
Ngày nay tại hải ngoại, đạp xe máy hay cỡi ‘ngựa sắt’ là một cái mode xê dịch rất ư là phổ thông, vừa duỡng sanh, rất tốt cho sức khỏe, lý thú cho mọi lứa tuổi kể cả các cụ ông lẫn cụ bà “chưa quá rệu” và vẫn còn ham sống ham vui…
Vào lúc 5 giờ chiều Thứ Bảy, ngày 25 tháng 7 năm 2020 trước bãi cỏ đối diện khu Thương Xá Phước Lộc Thọ (Trong khuôn viên khu chợ Á Đông) Thành phố Westminster, hơn 200 đồng hương đã tham dự cuộc Biểu Tình Tuần Hành Tự Phát Ủng Hộ Tổng Thống Trump, Yêu Cầu Mở Cửa Trường Học, các cơ sở Tôn Giáo, cơ sở thương mại, chống Tàu Cộng… Dọc theo bãi cỏ, một hàng cờ Mỹ-Việt và những tấm bảng nhự: “Communist China get out the USA,” “Covid-19 Made in China (CCP Virus)," “Recall Newsom,” “Open School,” ”Open Business,” “Open Church,” “Trump 2020.”
Tất cả họ đều nói cùng một giọng, và làm chung một điệu – theo nhận xét của Huỳnh Ngọc Chênh: Ông Đinh Thế Huynh bị bệnh nặng phải qua Nhật chữa. Trước đó ông Phùng Quang Thanh thì đi Pháp, ông Nguyễn Bá Thanh thì bỏ cả tiền triệu đô la qua tận nước Mỹ để nhờ họ cứu mạng. Nghe nói hai ông Chung và Thưởng vừa rồi lâm bệnh cũng đi Nhật và Pháp điều trị.
Do dịch COVID-19 và tuân thủ những quy định về các cuộc tụ họp do Thống đốc Gavin Newsom ban hành, Sở Cảnh sát Garden Grove (GGPD) sẽ tổ chức buổi lễ ‘National Night Out’ như thông lệ hàng năm qua mạng (virtually), với một video được sản xuất bởi đài Garden Grove TV3 (GGTV3). Vào Thứ Ba, ngày 4 tháng Tám, lúc 12:00 giờ trưa, cộng đồng được mời xem video đặc biệt trên GGPD Facebook tại facebook.com/gardengrovepd và kênh YouTube GGTV3, tại youtube.com/gardengrovetv3.
SINGAPORE (VB) --- Cẩn trọng, chúng ta đang sống giữa các gián điệp... Thông tấn AsiaOne hôm 27/7/2020 loan tin thêm chi tiết về chuyện một người đàn ông Singapore hôm 24/7/2020 thú nhận đã làm gián điệp cho Trung Quốc để lấy các thông tin nhạy cảm từ Hoa Kỳ. Và một bạn học cũ của điệp viên Singapore này là một người Mỹ gốc Việt đã kể thêm chi tiết mới.
Kính bạch chư Tôn Hòa thượng, Thượng Tọa, Đại Đức Tăng Ni Kính thưa quý đạo hữu, thân hữu, văn thi hữu, thân bằng quyến thuộc nội-ngoại, trong và ngoài nước, Thân mẫu của chúng con/chúng tôi, là bà quả phụ Nguyễn Phước Bửu Đáo, nhũ danh Nguyễn Thị Nuôi, pháp danh Tâm Tấn, bút hiệu Trinh Tiên, đã mãn phần, thượng thọ bách tuế vào ngày 13 tháng 7 năm 2020 (nhằm ngày 23 tháng 5 năm Canh Tý).
Bắc Hàn mới chỉ tuyên bố trường hợp bị nhiễm Covid-19 đầu tiên, đổ lỗi thuận tiện nhất cho một người đào ngũ đã chạy trốn sang Nam Hàn và rồi đào tẩu trở lại Bắc Hàn, được cho là mang theo vi khuẩn với người này. Đó là theo tin của truyền thông nhà nước Bắc Hàn KCNA, đưa ra trường hợp này sau khi họp với bộ chính trị của Đảng Công Nhân, tại nơi mà Kim Jong Un đã xuất hiện hiếm hoi cho dù ông có ở đó trực tiếp hay chỉ qua màn hình ảo, thì vẫn chưa rõ.
Các nhà lập pháp tại Quốc Hội đã bị chia rẽ về việc có nên gia hạn tiền trợ cấp thất nghiệp hay không, với các nhà Dân Chủ thì nó nên được gia hạn sang năm tới bởi vì kinh tế vẫn còn suy yếu và những người thất nghiệp nói rằng họ gặp khó khăn trong việc tìm việc làm cũng như chăm sóc con em. Tuy nhiên, các nhà lập pháp Cộng Hòa thì quan ngại rằng cho tiền thất nghiệp như vậy có thể làm cho người dân không trở lại sở làm, sẽ làm chậm sự hồi phục kinh tế.
Cơn bão Hanna đã suy yếu thành cơn bão áp thấp nhiệt đới khi nó di chuyển từ miền nam Texas tới đông bắc Mexico hôm Chủ Nhật, 26 tháng 7, để lại mưa lớn, lũ lụt và thiệt hại, theo bản tin của USA Today cho biết. Trung Tâm Báo Bão Quốc Gia cho biết vào lúc 4 giờ chiều giờ miền trung nước Mỹ rằng bão Hanna, đã tới bờ biển Texas hôm Thứ Bảy, là khoảng 35 dặm về hướng tây-tây nam của Monterrey, Mexico, và với tốc độ 35 dặm một giờ.
Mỹ sẽ thực hiện Chương Trình Hòa Bình để dạy tiếng Anh cho các học sinh trường trung học tại các vùng nông thôn Hà Nội và Thành Phố Sài Gòn trong thời gian tới qua thỏa thuận giữa hai chính phủ Mỹ-VN, theo bản tin của Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) cho biết hôm Chủ Nhật, 26 tháng 7 năm 2020.
Một chiếc xe chở khách du lịch đã bị lật tại tỉnh Quảng Bình, Việt Nam tối ngày 26 tháng 7 năm 2020 khiến cho ít nhất 15 người thiệt mạng và 21 người bị thương, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do (RFA) cho biết hôm Chủ Nhật, 26 tháng 7.
Đúng là Mỹ khác với Âu Châu nhiều lắm. Riêng ở Mỹ ngoài vài đạo luật khác, nhiều tiểu bang của Hoa Kỳ đã thông qua Luật được phép chính thức treo Cờ Vàng (Cờ Việt Nam Cộng Hoà), điều mà ở Đức hay Châu Âu người Việt tỵ nạn dù có mơ ước cũng khó xin được, nếu không muốn nói chẳng có cơ hội nào cả.
Mỡ cao, cholesterol cao là mối e ngại của rất nhiều người trong chúng ta, nhất là đối với các bạn cao tuổi. Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến tình trạng nầy, nhưng chánh yếu vẫn là do vấn đề ăn uống và cách sống của mỗi người mà thôi. Một chế độ ẩm thực quá nhiều mỡ dầu, cộng thêm một nếp sống ù lì sẽ đưa đến tình trạng béo phì, và từ đó sẽ có thể dẫn đến các bệnh về tim mạch và bệnh tiểu đường type II..


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.