Hôm nay,  

Giới Thiệu Tủ Sách Trẻ: Nơi Một Rừng Nhan Như Ngọc

07/01/202215:48:00(Xem: 5373)

 

 Giới Thiệu Tủ Sách Trẻ:

Nơi Một Rừng Nhan Như Ngọc
 

Phan Tấn Hải

 

Tôi mê đọc sách từ thơ ấu. Cũng như rất nhiều người sinh trưởng trong thời kỳ chưa có các phương tiện truyền thông như máy truyền hình và Internet của một nước Việt thời trước 1975, đọc sách là niềm vui, là một cách để học người xưa, là để tắm gội trong trí tuệ của nhiều ngàn năm văn hóa nhân loại.
 

Thời đó, có những lời thầy dạy như, “Thư trung hữu nữ nhan như ngọc, Thư trung tự hữu hoàng kim ốc.” Trong sách có thiếu nữ khuôn mặt đẹp như ngọc, tự trong sách cũng có ngôi nhà bằng vàng. Đó chỉ là một kiểu nói tượng trưng thôi. Bời vì thời đó, mở sách ra đọc là để theo dõi Trương Vô Kỵ với Kiều Phong, chẳng hơi đâu mà bận tâm với các cô Chu Chỉ Nhược và A Châu. Thế thì, nói gì tới nhà vàng. Mà, hình như, các ông chủ nhà khổng lồ chẳng mấy người quan tâm về sách vở. Ra hải ngoại, dĩ nhiên là có bận tâm khác. Thêm nữa, thời gian, mỗi tuổi, là mỗi làn sóng đời cuốn đi theo bận tâm mới. Chữ nghĩa nếu còn được quý trọng, hẳn là trong nước; còn ngoài này thì, có lẽ, thứ yếu thôi.
 

Tuy nhiên, nếu bây giờ, có ai hỏi về một trang web mà người mê đọc sách cần quan tâm, tôi sẽ giới thiệu trang Tủ Sách Trẻ --- https://tusachtre.com/  . Nơi đây, nơi trang web chỉ mới hình thành từ, có lẽ, mới vài tuần qua, tôi đã nhìn thấy nhiều tác phẩm tôi đã từng đọc và say mê học trong đó. Và cũng gặp nhiều tác phẩm tôi chưa có cơ duyên đọc, nhưng tôi tin là sẽ học được rất nhiều. Hoặc là học về tư tưởng Phật học, như các tác phẩm của Thầy Tuệ Sỹ. Hoặc là học về bút pháp chữ Việt, như khi tôi đọc truyện của Trần Vũ, Phạm Thị Hoài, Nhã Ca và nhiều người khác. Hoặc là tôi đọc để nhớ lại một số chi tiết lịch sử trong sách Phan Nhật Nam, Cao Xuân Huy. Và nhiều nữa. Có rất nhiều điều cho tôi để học, để nhớ, và để sống với niềm vui của đọc.

 

blank

Một số tác phẩm trên Tủ Sách Trẻ

 
Từ thời còn là sinh viên Đại Học Văn Khoa Sài Gòn các năm đầu thập niên 1970s, tôi đọc nghiền ngẫm một số tác phẩm và sách dịch của Thầy Tuệ Sỹ, rồi nhiều lúc tự thấy mình trở thành một đứa trẻ ngồi sân chùa, như dường đang nghe cả ngàn vị Thiền sư rủ nhau về kể chuyện. Làm sao thằng nhóc như tôi có thể nghe và thấu đáo vô lượng lời dạy khó hiểu như thế. Và có lúc tôi mơ, trong một giấc ngủ sâu lắng, bình lặng và hạnh phúc, một vị sư già hiện ra, tay cầm bông hoa đưa lên cao, y hệt như chuyện “niêm hoa vi tiếu” trong cổ thư. Những lúc đó, sách trở nên cái gì rất mực thiêng liêng.
 

Có những buồi chiều ngồi trên căn gác gỗ, mở ra nghe một làn sóng phát thanh, nghe lời nhà thơ Nguyễn Đình Toàn giới thiệu nhạc. Tôi say mê với văn phong đó, với giọng nói đó, và không bao giờ dám nghĩ rằng, nhiều thập niên sau, bản thân mình sẽ được trực tiếp gặp họ Nguyễn, dể rồi đọc thơ, nghe nhạc  Nguyễn Đình Toàn. Sách… có uy lực như thế. Những buổi chiều nhìn nắng quê nhà đã trở lại trong ký ức của tôi, khi từ một nơi rất xa quê nhà và có cơ duyên mở ra đọc từng trang sách Nguyễn Đình Toàn.
 

Nơi trang Tủ Sách Trẻ cũng có những lời giới thiệu,  những lời bình luận hay những bài phân tích về một số tác phẩm. Sự đa dạng đó có thể giúp cho nhiều bạn trẻ hiểu thêm về tác phẩm và tác giả. Tôi có cơ duyên vào nghề báo ở Quận Cam, nơi được gặp gỡ nhiều nhà văn lớn, với tôi, họ là những ngọn núi, không chỉ về cách viết mà cả về cách sống. Thí dụ, các bậc trưởng thượng như Nghiêm Xuân Hồng, Phạm Công Thiện, Mai Thảo, Nguyễn Mộng Giác, Nhã Ca, Trần Dạ Từ, Đỗ Quý Toàn… Mỗi người là một lâu đài văn học độc đáo, nơi tôi nhìn tới, đọc tới và nghiệm ra một số điều để học, để ghi nhớ và để trân trọng sâu thẳm hơn với cuộc đời này. Mỗi một tác giả là một thế giới rất riêng; khi mở ra một cuốn sách của một nhà văn tiền bối, tôi vẫn kinh ngạc về những thế giới họ ghi lại trong sách – rằng tâm như họa sư, sao lại có những thế giới tâm đẹp huyền ảo như thế.  

 

blank

Mỗi một tác giả là một thế giới rất riêng. Từ trái, hàng đầu: Trương Vũ, Phan Nhiên Hạo, Nhã Ca, Cao Xuân Huy, Vũ Khắc Khoan. Từ trái, hàng 2: Cung Tích Biền, Đặng Mai Lan, Đặng Thơ Thơ, Đỗ Hoàng Diệu, Đinh Linh. Từ trái, hàng 3: Ngô Nguyên Dũng, Ngu Yên, Line Papin, Lê Chiều Giang, Thận Nhiên. Từ trái, hàng 4: François Joyaux, Hoàng Ngọc Biên, Phan Nhật Nam, Phạm Thị Hoài, Nguyễn Mộng Giác.

   

Nơi trang Tủ Sách Trẻ, bạn cũng có thể giúp cho con em tìm hiểu về sử hay văn hóa Việt. Các em không đọc được tiếng Việt? Bạn hãy ngồi bên cạnh thế hệ trẻ đó, vào xem các tác phẩm viết bằng tiếng Anh hay Pháp. Sách tiếng Anh và Pháp hiển nhiên không nhiều như sách tiếng Việt trên trang web này, nhưng cũng có thể là một cánh cửa giúp thế hệ trẻ nhìn vào một góc văn học quê nhà. Thí dụ, các bản tiếng Anh sách của Nhã Ca, Cao Xuân Huy, Trần Vũ, Phan Nhiên Hạo, Đinh Linh, và nhiều nữa.

 

blank

Vài sách ngoại ngữ. Hàng đầu, từ trái: In March, My Gun Broke (Author: Cao Xuân Huy); Peace and Prisoners of War: A South Vietnamese Memoir of the Vietnam War (Author: Phan Nhật Nam); Mourning Headband for Hue (Author: Nhã Ca); The Ironies of Freedom: Sex, Culture, and Neoliberal Governance in Vietnam (Author: Nguyễn Hương); Love Like Hate: A Novel (Author: Linh Dinh). Hàng cuối, tứ trái: La Messagère De Cristal (Thiên Sứ) (Author: Phạm Thị Hoài); Sous une pluie d’épines (Author: Trần Vũ); General Lewis Walt: Operational Art in Vietnam, 1965-1967 (Author: General Lewis Walt); Night, Fish & Charlie Parker (Author: Phan Nhiên Hạo); Đại Úy (Author: James E. Behnke)

  

.

Tôi không nghĩ rằng bản thân mình có thể đọc nhiều nữa. Vì đọc chậm rồi, phần vì sức khỏe và mắt không còn nhanh nhẹn như nhiều năm trước, phần vì phải lo một số việc khác, kể cả viết và dịch. Tuy nhiên, cơ hội được giới thiệu trang Tủ Sách Trẻ cũng là một duyên lành, để từ một nơi rất xa quê nhà, giúp độc giả tìm một nơi có thể lắng nghe hồn chữ Việt, qua những tác phẩm được giới thiệu rất trân trọng.
 

Trang Tủ Sách Trẻ đã tự giới thiệu, “Là nơi sách tiếng Việt được tập hợp từ mọi nguồn để độc giả thuận tiện tìm thấy hoặc mua qua đường link, và có thể trao đổi với tác giả. Chúng tôi cũng sẽ giới thiệu sách ngoại quốc có liên quan đến Việt-Nam. Mục đích của chúng tôi là giúp độc giả tìm lại sách cũ còn đang bán và khám phá sách mới, với phần điểm sách hoặc phê bình tác phẩm. TỦ SÁCH TRẺ sẽ được cập nhật thường xuyên. Muốn giới thiệu tác phẩm của mình, xin vui lòng
liên lạc: [email protected]
CC: [email protected] .”

.

Hãy nhìn bốn bức vách kìa, nơi các tủ sách nhà bạn đang nghiêm trang vây quanh. Không gian với cả ngàn cuốn sách đó, từ các tác giả đã từng một đời miệt mài nơi thư viện như cụ Vũ Khắc Khoan, cho tới các nhà văn từng một thời lặn lội núi rừng như Phan Nhật Nam, cho tới các nhà thơ thế hệ trưởng thành ở hải ngoại như Linh Dinh, và nhiều nữa. Không ai mong đợi rằng chúng ta sẽ ngưng đọc. Cả ngàn tác giả đó đang chờ được hồi sinh khi chúng ta mở ra và đọc từng trang sách. Nhiều ngàn tác phẩm đó, chính là nhiều ngàn khuôn mặt văn học với nhan sắc đẹp như ngọc, đã muốn nói chuyện với chúng ta -- nơi hải ngoại, nơi quốc nội, trên kệ sách, nơi thư viện, và trên trang Tủ Sách Trẻ. Nơi đó, từng trang đều là lời vui mừng hồi sinh của văn học. 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sau 19 ngày tranh tài, Thế Vận Mùa Đông Bắc Kinh 2022 đã kết thúc với Lễ bế mạc vào đêm Chủ Nhật 20/2/2022 tại sân vận động Tổ Chim ở Bắc Kinh. Vận động viên từ 91 quốc gia và lãnh thổ có đại diện tham dự Thế Vận này đã vào sân diễn hành, phất cờ quốc gia, văn nghệ, chụp hình lẫn nhau trong các giờ phút cuối cùng.
Đêm chia ly, ngày sẽ tới tôi trọn đời, ngồi chép kinh làm thơ nhìn lửa ba cõi thấy vô ngã, ngộ vô sinh . Mở trang kinh, nghe tin bạn rơi tay bút, mực loang dòng bọt sóng trôi vô cùng tận như tia chớp, như hạt sương
Kính dâng Thầy Nhất Hạnh Học trò rất gần và rất xa: Vĩnh Hảo – Tâm Quang – Nói thật nhiều rồi lặng im / Làm thật nhiều rồi ngồi yên / Nói hay im: ý vô tận / Làm, không làm: tâm như nhiên
Việt Nam trở thành trạm trung chuyển của băng đảng Trung Quốc, theo lời một người TQ 31 tuổi có họ là Li khi bị bắt cóc chuyển từ TQ vượt biên giới vào VN, rồi tới Sài Gòn trước khi đưa nhập lậu sang Cam Bốt để làm "nô lệ máu" -- rút máu nạn nhân để bán.
Tại sao nói về thơ của thi sĩ Nguyễn Lương Vỵ (NLV) lại trước hết đề cập đến hai chữ “quê hương”? Vì tập thơ“Tám Câu Lục Huyền Âm” của ông, tôi chú ý thấy có nhiều hơi hướm hương quê và quê hương, qua chữ nghĩa cô đọng, rất Việt Nam, rất thơ, rất văn chương của nhà thơ. Điều đáng lưu ý là việc nỗ lực sử dụng chữ thuần Việt
COVID đã bắt đầu từ hai năm qua, đã sát hại gần 6 triệu người và vẫn tiếp tục hoành hành thế giới với các loại biến thể. Xuất phát từ một vi khuẩn nhân tạo của phòng thí nghiệm Vũ Hán hay từ một loài dơi ở miền Bắc nước Tàu mà các cuộc điều tra vẫn chưa xác định, nay lại xuất hiện vào những ngày đầu năm một loại virus mới do con người tạo ra, nguy hiểm và hậu quả tàn khốc không kém COVID-19, đang lây nhiểm khắp thế giới . Đó là sự cuồng nộ của con người biểu hiện qua các cuộc biểu tình với các đoàn xe vận tải hạng nặng hộ tống bởi các đoàn xe đủ loại đi chiếm đóng thành phố và các trục giao thông huyết mạch.
Tóm lược: ✱ The White House: Tăng cường mối quan hệ với các đối tác hàng đầu trong khu vực, bao gồm Ấn Độ, Indonesia, Malaysia, Mông Cổ, New Zealand, Singapore, Đài Loan, Việt Nam và các đảo Thái Bình Dương ✱ Dept. of The Air Force: Việt Nam luôn phải đương đầu vào các tranh chấp với Trung Quốc về Biển Đông trong nhiều thập kỷ và gần đây đã trở thành một đối tác toàn diện với Hoa Kỳ ✱ DoAF: Việt Nam mong muốn Hoa Kỳ đầu tư nhiều hơn vào Đông Nam Á, tăng cường hỗ trợ ĐCSVN để giảm sự phụ thuộc vào Trung Quốc ✱ DoAF: Việt Nam mong muốn Hoa Kỳ giúp đỡ trong việc đối phó với Campuchia, quốc gia liên minh với Trung Quốc và gây lo ngại bị bao vây ✱ DoAF: Việt Nam giao tiếp với Hoa Kỳ để có quan hệ đối tác chiến lược, từ chương trình T-6 sẽ tiến đến việc mua máy bay chiến đấu F-15E hoặc F-16 tiên tiến nhất.
Tác giả Trúc Giang MN nhìn lại ba cuộc thanh trừng đẫm máu của ba Đảng Cộng sản trên thế giới: Liên Xô, Trung Hoa và Việt Nam. Việt Báo trân trọng mời đọc.
Tô Vĩnh Diện là biểu tượng của anh dũng. Vì đã lấy thân mình ngáng cho khẩu đại bác nặng hai ngàn tấn không rơi xuống vực. Tuy nhiên sau giả tưởng Lê Văn Tám, dân Việt có quyền nghi hoặc: Có thật không hay chỉ là một tai nạn, một vấp ngã hay chính em bé Lê Văn Tám đã lớn lên rồi được cấp chứng minh thư tên là Tô Vĩnh Diện sinh năm 1928 ở xã Nông Trường, huyện Nông Cống, tỉnh Thanh Hóa? Làm sao Triều đình Huế biết đặt những tên xã, huyện đậm chất Cách mạng như vậy vào năm 1928?
Tôi đến với cõi Thi Ca và Tư Tưởng của Nguyễn Lương Vỵ (NLV) bằng con đường rất tự nhiên của một độc giả yêu thơ, thường theo dõi thơ trên các tạp chí và nhất là các trang mạng văn học nghệ thuật. Còn nhớ lúc đó vào cuối năm 2012, khi tôi đang ngồi lướt mạng, tình cờ đọc được bài thơ “Hòa Âm Âm Âm Âm... ” của NLV trên một trang văn học, tôi đã rất sững sờ và rung động vì ý tứ của bài thơ rất lạ và cũng rất thâm sâu:
331 năm trước Công nguyên, ngay sau chiến thắng Gaugamèles khi tiến vào thành Babylone, đại đế Alexandre nói trước hàng quân: “Chiến thắng này cho vinh quang và tự do”. Võ Nguyên Giáp khó tuyên ngôn như vậy trước lịch sử, vì Điện Biên Phủ không đem đến tự do cho dân Việt mà ngược lại, áp đặt một chế độ tàn khốc. Tự do nào sau đấu tố phi nhân, sau Cải cách ruộng đất, nông dân chỉ có thể cày thuê cho hợp tác xã? Và tự do nào khi dân Bắc di cư rồi dân Nam chạy theo lính Cộng hòa mỗi một khi “giải phóng” vùng “tạm chiếm”? Võ Nguyên Giáp hẳn nhiên muốn giữ lại vế đầu của Alexandre đại đế: “Điện Biên Phủ là một chiến thắng vinh quang.” Tất nhiên và không ai chối cãi, vì lần đầu tiên da vàng chiến thắng da trắng và lần đầu tiên một thuộc địa thắng đế quốc. Nhưng phía sau tấm huân chương là vinh quang cay nghiệt: Đẩy cả một dân tộc vào chiến tranh, mục đích của Hồ Chí Minh là giành độc lập, thống nhất 3 kỳ, nhưng Hiệp định Genève chỉ cho Hồ Chí Minh Bắc kỳ, Nghệ Tĩnh và Quảng Bình,
Tôi có thể giữ được chủ quan về Mưa Thuận Thành hay không, sau tất cả những huyền thoại đã nghe về Hoàng Cầm? Ông là tác giả của Về Kinh Bắc, tập thơ cho đến bây giờ vẫn tiếp tục mang vầng hào quang riêng của những tác phẩm nằm lâu trong ngăn kéo mà chỉ cái tên của nó đã hứa hẹn, và hơn cả hứa hẹn: đã thiết lập hẳn một không gian tinh thần đặc trưng, là điều mà đa số các tập thơ hiện nay không làm nổi. Nhiều người sành điệu rỉ tai nhau, rằng ông là một trong số hiếm hoi những thi sĩ thực thụ còn tồn tại. Tên ông, ngay sinh thời, dường như đã được nối vào danh sách không dài lắm của những tên tuổi được mụ thời gian tính khí rất thất thường đồng ý lưu lại. Nhưng tác phẩm của Hoàng Cầm lại đến với công chúng muộn mằn, và phải chở trên lưng một quá khứ nguy hiểm.
(Robert Mullins International) Tuần này, Sở di Trú Hoa Kỳ đã công bố lời Tuyên bố sứ mệnh mới. Lời tuyên bố mới bổ túc các từ ‘tôn trọng’ và ‘hoan nghênh’. Đây là những từ đã thiếu của chính quyền Nhà Trắng trước đây, khi chính phủ kiên quyết chống đối người di dân. Lời tuyên bố mới nhấn mạnh rằng, Hoa Kỳ "là một quốc gia của sự hoan nghênh và có khả thi" đối với những người di dân, và nói rõ Hoa Kỳ là "một quốc gia của những người di dân." Chính quyền trước luôn cố gắng hạ bớt những đóng góp quý giá mà những người di dân đã đóng góp cho Hoa Kỳ. Nhưng thực tế là Hoa Kỳ đã, đang và sẽ tiếp tục là một Quốc gia của những người di dân.
Chúng ta dường như đang bước vào thời điểm bớt căng thẳng hơn trong đại dịch. Số ca nhiễm coronavirus trung bình hàng ngày ở Hoa Kỳ đã giảm hơn 60 phần trăm trong hai tuần qua. Và với nhiều phương pháp chống dịch hữu hiệu hơn, chúng ta có thể thấy những kết quả tốt hơn nữa khi bước vào mùa xuân. Tiêm chủng ngừa vẫn là một cách chống dịch hiệu quả nhất và ngày càng chứng tỏ mức độ an toàn và hiệu nghiệm.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.