Thơ Nguyễn Viện

25/05/202406:57:00(Xem: 2095)

collContempArt_LK_REP_001a

Xuyên không vào muôn kiếp để yêu em

 

1.

Có phải chúng ta vẫn cần một câu chuyện có ý nghĩa?

Hát cô đầu. nhịp phách tôi dậm dật. ôm thúy kiều mộng từ hải. lục bát nguyễn du tang bồng khập khiễng. tôi lơ láo hàng thần xuyên thế kỷ.

Kiều vẫn còn trinh. nàng mãi còn trinh.

Tôi không khóc tố như nhưng vẫn ôm thúy kiều đến 200 năm sau. nàng vẫn còn trinh. kiều mãi còn trinh. lục bát ca dao vẫn ầu ơ đâu đó. nhưng nhịp phách tôi hỗn loạn.

Tôi ôm thúy kiều nhảy sông sài gòn. khước từ ý nghĩa.

 

2.

Thúy kiều đi tăng ba báo hiếu vương viên ngoại. những vầng trăng xẻ đôi. những dặm trường mường mán.

Những người đàn bà cười ngạo nhân gian đang cho con bú. thế giới vẫn còn sữa và mật. những người đàn ông đi cày. thơ và nhạc nỉ non.

Lầu ngưng bích gió lộng chiều hôm. tiếng đàn tì bà dìm chết cơn hung hãn của nỗi buồn. tôi dẫm chân vào thiên cổ.

 

3.

Tôi không khóc tiếng còi tàu giục giã. tiếng mõ của giác duyên. ngày lại ngày. duyên khởi vào im vắng.

Chút phong trần gởi lại, em có khóc?

 

4.

Mưa ở thủ đức lênh đênh. con đường ngập. xuyên không vào mệnh bạc. má hồng em giờ như lá.

Mỗi ngày tôi qua cầu sài gòn. mỗi ngày tôi nhảy sông.

Từng kiếp, tôi là chữ của tự hủy và phục sinh. tôi sơ nguyên như sự trinh bạch.

Và tôi biết, em cũng yêu tôi như tôi yêu em từ muôn thuở.

Và bởi vì chữ cũng thơ ngây như tình yêu, tôi ở đây và ôm em thường tại. xuyên không vào muôn kiếp.

(20/5/2024)


*


Cửa


1.

Cửa đã mở. tôi bước vào gian truân với cả sợ hãi và phấn khích. tù ngục và tự do.

Tôi đã đi thênh thang và nằm xuống bờ bụi. như siêu thực. như lập thể.

Con đường tôi tự họa. những mảnh vụn của đổ vỡ lấp lánh. vết thương hoại tử.

 

2.

Cửa mở ra tôi là em lồng lộng. trùng dương của cái chết. đắm say và viên mãn.

Trước và sau. hiện thân của hy vọng trên những bước đi đồng cỏ. xanh bất tận.

Cửa mở ra tôi là cái thòng lọng. treo định mệnh trên đám mây vần vũ. tôi yêu em cùng quẩn.

 

3.

Tôi và em hương mật. đàn kiến bò quanh mặt trời. sự không tưởng trở nên hiện thực. một cõi em xanh ngời. một đời tôi nghi hoặc.

Tôi và em hư ảo. như ánh trăng. như mùi biển.

Cửa mở ra tôi nhiệm màu như nụ hôn thánh tích. phiêu diêu tôi. hoảng hốt tôi.

 

4.

Tôi mở cửa. mười phương nghiệp chướng. đi qua. đi qua. tôi cô hồn phóng đãng.

Mở cửa thập loại chúng sinh. tôi tìm thấy em trong muôn vàn. tìm thấy em trong muôn kiếp.

Ôm em, một chút trinh bạch này trong tâm tưởng. một chút phai tàn này tôi cố giữ.
(24/5/2024)


– Nguyễn Viện

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Không màu xám nào | buồn hơn | xám Noel.| Hai tay mẹ | chắp | về khuya | xám đậm..
Vui lên, nếu bé sơ sinh vẫn còn bồng | còm cõi đó— một ngày rồi phải lớn— | dù con trai không thể cười không thể hát | dù chồng bà đã mất chân tay
rồi những hạt nhiệm mầu | sẽ sinh ra trái tim thiết tha | đập trên những dơ bẩn và thánh thiện
Bước xuống thềm nhà | Đi vào mùa đông trước mặt | Những hàng cây sẽ rung lên | Chiếc khăn quàng cổ gió
Những hạt nước rơi không nhịp điệu / Trên quê hương mùa bão lũ / Tạo ra âm ba sầu thảm / Như khúc cầu hồn của Mozart / Những bản dự báo là niềm hy vọng run rẩy cùng nỗi âu lo / Dập dìu theo con nước / Và những cư dân vùng trũng / Biết cũng chẳng để làm gì / Khi bốn bề mênh mông màu nước bạc Lạnh ngắt / Cùng bóng đêm bao phủ / Gió rít mưa tuôn xối xả con nước cuồn cuộn / Tràn vào mỗi nhà, mỗi con đường, mỗi xóm nhỏ / May mắn cho con người còn biết nguyện cầu / Để có chút bình tâm trong hoạn nạn / Để còn hoài mong vào sự cứu rỗi ở thời khắc lâm chung
Bài thơ gửi Ôn (Thầy Em) vào ngày 31 tháng 10, năm 2023. Và 6 câu thơ Ôn đáp trả gửi lại vào ngày 01 tháng 11 như một lời chào ly biệt.
Lòng cây mấy thưở ai người biết | Từng khóc từng reo đã mấy lần
nhỏ xuống giọt mưa trên vai áo | câu chữ phía trước phía sau vóc dáng | nghe tiếng buồn thế kỷ ngân vang tâm thức
Gió nồm thổi rát mặt | Đấy cát chảy kinh niên | Nước nước nước tù đọng | Nhà trôi như bóng thuyền