Thơ Nguyễn Viện

25/05/202406:57:00(Xem: 2100)

collContempArt_LK_REP_001a

Xuyên không vào muôn kiếp để yêu em

 

1.

Có phải chúng ta vẫn cần một câu chuyện có ý nghĩa?

Hát cô đầu. nhịp phách tôi dậm dật. ôm thúy kiều mộng từ hải. lục bát nguyễn du tang bồng khập khiễng. tôi lơ láo hàng thần xuyên thế kỷ.

Kiều vẫn còn trinh. nàng mãi còn trinh.

Tôi không khóc tố như nhưng vẫn ôm thúy kiều đến 200 năm sau. nàng vẫn còn trinh. kiều mãi còn trinh. lục bát ca dao vẫn ầu ơ đâu đó. nhưng nhịp phách tôi hỗn loạn.

Tôi ôm thúy kiều nhảy sông sài gòn. khước từ ý nghĩa.

 

2.

Thúy kiều đi tăng ba báo hiếu vương viên ngoại. những vầng trăng xẻ đôi. những dặm trường mường mán.

Những người đàn bà cười ngạo nhân gian đang cho con bú. thế giới vẫn còn sữa và mật. những người đàn ông đi cày. thơ và nhạc nỉ non.

Lầu ngưng bích gió lộng chiều hôm. tiếng đàn tì bà dìm chết cơn hung hãn của nỗi buồn. tôi dẫm chân vào thiên cổ.

 

3.

Tôi không khóc tiếng còi tàu giục giã. tiếng mõ của giác duyên. ngày lại ngày. duyên khởi vào im vắng.

Chút phong trần gởi lại, em có khóc?

 

4.

Mưa ở thủ đức lênh đênh. con đường ngập. xuyên không vào mệnh bạc. má hồng em giờ như lá.

Mỗi ngày tôi qua cầu sài gòn. mỗi ngày tôi nhảy sông.

Từng kiếp, tôi là chữ của tự hủy và phục sinh. tôi sơ nguyên như sự trinh bạch.

Và tôi biết, em cũng yêu tôi như tôi yêu em từ muôn thuở.

Và bởi vì chữ cũng thơ ngây như tình yêu, tôi ở đây và ôm em thường tại. xuyên không vào muôn kiếp.

(20/5/2024)


*


Cửa


1.

Cửa đã mở. tôi bước vào gian truân với cả sợ hãi và phấn khích. tù ngục và tự do.

Tôi đã đi thênh thang và nằm xuống bờ bụi. như siêu thực. như lập thể.

Con đường tôi tự họa. những mảnh vụn của đổ vỡ lấp lánh. vết thương hoại tử.

 

2.

Cửa mở ra tôi là em lồng lộng. trùng dương của cái chết. đắm say và viên mãn.

Trước và sau. hiện thân của hy vọng trên những bước đi đồng cỏ. xanh bất tận.

Cửa mở ra tôi là cái thòng lọng. treo định mệnh trên đám mây vần vũ. tôi yêu em cùng quẩn.

 

3.

Tôi và em hương mật. đàn kiến bò quanh mặt trời. sự không tưởng trở nên hiện thực. một cõi em xanh ngời. một đời tôi nghi hoặc.

Tôi và em hư ảo. như ánh trăng. như mùi biển.

Cửa mở ra tôi nhiệm màu như nụ hôn thánh tích. phiêu diêu tôi. hoảng hốt tôi.

 

4.

Tôi mở cửa. mười phương nghiệp chướng. đi qua. đi qua. tôi cô hồn phóng đãng.

Mở cửa thập loại chúng sinh. tôi tìm thấy em trong muôn vàn. tìm thấy em trong muôn kiếp.

Ôm em, một chút trinh bạch này trong tâm tưởng. một chút phai tàn này tôi cố giữ.
(24/5/2024)


– Nguyễn Viện

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
anh vẫn đi trên con đường | vắng bóng hoàng hôn đời mình | đôi cánh tay nối dài đại lộ lê thê | sương khói mùa thu không về
Người Việt Nam giã từ vũ khí nhưng không vĩnh biệt chiến tranh. Có hai lý do: cuộc xung đột hai mươi năm chưa bao giờ được các bên tham dự giải quyết xong về mặt lý thuyết. Những tranh cãi không nguội đi, các khác biệt chưa giảm bớt, nguyên nhân là tồn tại những quan điểm khác nhau về ý nghĩa của chiến tranh. Căn nhà của dân tộc như bị ma ám. Thứ hai, cuộc chiến tàn khốc và kéo dài, vinh quang và nhục nhã, quá cay đắng và hào hùng, quá mất mát, hiểu lầm, hối tiếc. Vết thương ấy đã sống quá lâu. Nó không cam lòng chết đi.
tràng hạt đắng rất vô vị | giữa hồ vẫn mượt gương sen | ngựa hí. bung rồi dây mã | tàn trăng. giũ một ánh đèn
Từ trên cây | Chúng ta không còn cần ăn trái cây nữa | Dù chúng thơm ngon | Chúng ta bước lom khom trên mặt đất | Bằng hai chân | Một chân đi trước | Một chân đi sau
Chúng tôi lạc nhau ở một ngã rẽ | mà chưa hề buông tay
Thơ Chủ Nhật của các thi sĩ Hoàng Xuân Sơn - Nguyễn Hàn Chung - Quảng Tánh Trần Cầm - Thy An
Tôi về đó chỉ cần em ôn lại | Chút mơi xưa xanh ngọn lá đương thì | Tim loạn nhịp cuồng yêu cơn vồ vập | Cả sa bàn trên gân mạch li ti
Ngày mai, tôi ra đi. | Đêm nay ngồi một mình với thức. | Tự hứa với lòng, sẽ im lặng từ đây. | Sẽ vô ích, sẽ thất vọng, sẽ gây thêm thù oán.