Hôm nay,  

Thành phố New York đặt bảng tên đường tôn vinh Thiền sư Thích Nhất Hạnh

12/04/202502:24:00(Xem: 3601)
blank

Thành phố New York đặt bảng tên đường tôn vinh Thiền sư Thích Nhất Hạnh
 

Bản tin Religion News Service

Người dịch: Nguyên Giác

   

NEW YORK (RNS) — Hàng chục nhà sư Phật giáo và cư sĩ tụ tập tại một góc phố đông đúc ở Upper West Side, New York City, vào một ngày mưa lạnh để chứng kiến lễ dựng bảng tên đường mới mang tính lịch sử để vinh danh nhà lãnh đạo tinh thần của họ vào Thứ Sáu, ngày 11 tháng 4/2025.
 

Thích Nhất Hạnh Way, tọa lạc tại góc phố Broadway và West 109, được đặt tên một cách tượng trưng để vinh danh nhà sư Phật giáo Việt Nam có ảnh hưởng, người đã viên tịch ở tuổi 95 vào năm 2022.
 

“Người dân New York không hẳn được biết đến là những người hòa bình,” theo lời Shaun Abreu, nghị viên Hội đồng Thành phố New York, phát biểu trước đám đông các nhà sư mặc áo cà sa và cư dân thành phố mặc áo khoác. “Chúng ta sống trong rất nhiều tiếng ồn, rất nhiều căng thẳng. Nhưng Thích Nhất Hạnh có một thông điệp dành cho những người như chúng ta. Ông biết rằng chúng ta không thể xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn nếu chúng ta lúc nào cũng sân giận, hoặc nếu chúng ta không nhìn thấy tính nhân bản của nhau. Bằng cách đặt tên nhà sư này ngay tại đây, chúng ta đang tạo ra một khoảnh khắc dừng lại và hít thở.”
 

Thiền sư Nhất Hạnh, được coi là cha đẻ của Thiền chánh niệm, đã sống trên cùng một khu phố vào đầu những năm 60s, khi ông đang nghiên cứu tôn giáo đối chiếu và giảng dạy Phật giáo tại Chủng viện Union Theological Seminary và Đại học Columbia gần đó.
 

Thầy Nhất Hạnh đã bị lưu đày khỏi quê hương vì phản đối Chiến tranh Việt Nam và từ chối đứng về phe nào. Năm 1967, sau khi gặp nhà hoạt động vì hòa bình, Martin Luther King Jr. đã đề cử Nhất Hạnh cho Giải Nobel Hòa bình. Thích Nhất Hạnh cũng xuất bản sách, thiền và thi ca hướng đến mọi lứa tuổi và hoàn cảnh.

Những môn đệ của vị sư cho biết, việc đặt tên đường là một cách để tôn vinh ảnh hưởngcủa Nhất Hạnh, người mà họ gọi là Thầy, đối với cả cộng đồng Thiền chánh niệm phương Đông và phương Tây.
 

Đám đông, nhiều người trong số họ là một phần của truyền thống Phật giáo Làng Mai của Thích Nhất Hạnh, đã tạo ra một sự im lặng thanh thản tại sự kiện — trái ngược với tiếng còi báo động xe hơi và còi cảnh sát thông thường vào buổi sáng — bằng cách sử dụng phiên bản tiếng vỗ tay của Ngôn ngữ ký hiệu Hoa Kỳ, mà họ gọi là "hiển lộ những bông hoa của họ". Các tu sĩ từ một số tu viện của Thầy Nhất Hạnh, bao gồm Deer Park ở California và các tu viện Blue Cliff ở phía bắc New York, đã tới tham dự để kỷ niệm việc đặt tên đường, hát những bài thơ của Thiền sư sau khi hít thở sâu nhiều lần như một.

Đi theo bước chân của Thích Nhất  Hạnh, nhóm cũng tham gia vào một buổi thiền hành từ Phố 109th Street đến Chủng viện Phật giáo trên Phố 121th Street.
 

“Lời dạy của Thầy khuyến khích (chúng ta) trở về với hơi thở, tìm sự tĩnh lặng giữa hỗn loạn và vun trồng lòng từ bi trong trái tim mình”, theo nhà sư Pháp Không, một tu sĩ đến từ Blue Cliff cho biết. “Thực hành thiền hành này, trong đó mỗi bước chân đều được thực hiện một cách chánh niệm và mỗi hơi thở đều đặn giống nhau, nhắc nhở chúng ta rằng hòa bình không phải là một mục tiêu xa vời. Thầy đã chỉ cho chúng ta thấy rằng hòa bình bắt đầu từ bên trong chính chúng ta”.
 blank

 
Nhà sư Pháp Lưu, vị sư người Mỹ gốc Việt lớn tuổi nhất trong truyền thống Phật giáo Làng Mai, đã được Thầy Nhất Hạnh truyền giới sa di vào năm 2003. Pháp Lưu cho biết sư tự coi mình là một người trong thế hệ may mắn, được đi cùng Thầy Nhất Hạnh khắp thế giới trong cương vị một người trẻ khao khát tu tập.

“Bạn gần như có thể nói rằng chúng tôi đã được tái sinh từ miệng của người thầy”, nhà sư nói với RNS.
 

Pháp Lưu, người lần đầu tiên biết đến Làng Mai khi còn là sinh viên tiếng Anh tại Dartmouth College vào cuối những năm 1990s, đã nhớ lại cảm giác khi lần đầu tiên nhìn thấy Thầy Nhất Hạnh vào năm 2002.

“Chúng tôi đang ở bên ngoài trời, nơi một giảng đường ngoài trời, và đột nhiên, Thầy hiện ra giữa đám đông các nhà sư và ni cô”, Pháp Lưu nói. “Tôi không thấy thầy đến từ đâu. Có vẻ như thầy chỉ xuất hiện.

“Cái nhìn đó về Thầy giữa tăng đoàn xuất gia, đó là cốt tủy của Thầy. Bạn không thể thấy Thầy như một cá nhân, như một con người riêng biệt, mà đúng hơn là thân thể của sự thực hành chánh niệm tập thể mà Thầy đã tạo ra từ cộng đồng Phật giáo ở Việt Nam, rồi bị lưu đày và tái tạo cộng đồng đó ở đây tại phương Tây,” Pháp Lưu nói.
 

Pháp Lưu đã dành thời gian với Thầy Nhất Hạnh và các đệ tử khác tại Tu viện Lộc Uyển (Deer Park Monastery) trong những năm trước khi vị lãnh đạo qua đời. Theo truyền thống của Đức Phật, Pháp Lưu cho biết, Nhất Hạnh không chỉ định người kế nhiệm. Thay vào đó, Thầy “huấn luyện chúng tôi cách sử dụng lời nói yêu thương và lắng nghe sâu sắc để hiểu nhau khi có hiểu lầm, để mở lòng luôn sẵn sàng hòa giải, thay vì giữ sự oán giận trong lòng”.

Những học trò khác cho biết, lời dạy này đặc biệt phù hợp trong những thời điểm xã hội phải cân nhắc và bất đồng chính trị gay gắt, chẳng hạn như Chiến tranh Việt Nam hoặc các vận động đang diễn ra liên quan đến cuộc chiến ở Gaza.
 

Jonathan Gold, một sinh viên thạc sĩ 24 tuổi tại Trường Âm nhạc Manhattan gần đó, cho biết anh đã trở nên "cuồng nhiệt" với những lời dạy của Thầy Nhất Hạnh trong năm qua. Được nuôi dạy theo đạo Do Thái, anh đã tìm hiểu về những lời dạy của Phật giáo Thiền tông thông qua việc nghiên cứu nhạc thiêng liêng và đọc sách của Thầy. Gold cho biết thông qua những lời dạy đó, anh đã tìm thấy "một cánh cổng dẫn đến cuộc sống có nhiều thay đổi xã hội hơn".

“Tôi nghĩ rằng cốt lõi của mọi chuyện là khi trải qua từng ngày, từng cuộc nói chuyện, từng hành động bạn thực hiện, hãy bắt nguồn từ tâm phi bạo lực triệt để, tâm bất hại triệt để”, Gold cho biết. “Bất cứ khi nào chúng ta thảo luận với mọi người hoặc nói chuyện với cha mẹ — đó là một điều quan trọng — thay đổi ngôn ngữ chúng ta sử dụng để chúng ta tiếp cận mọi thứ bằng lòng trắc ẩn và sự hiểu biết thay vì gây hấn hoặc đối kháng. Ngay cả những người mà chúng ta nghĩ là ghét chúng ta, hoặc thậm chí cảm thấy như chúng ta ghét, khi chúng ta có thể chuyển hóa điều đó? Sau đó, mọi vấn đề trở thành, 'Làm thế nào để chúng ta tiếp cận vấn đề này một cách hòa bình và từ bi nhất có thể?'”
 

Và trong khi những người trẻ tuổi có thể đang quay lưng lại với tôn giáo nói chung, thì đối với cô Fiona Falco, 15 tuổi, giáo lý Phật giáo giúp giải tỏa những căng thẳng hàng ngày của một thiếu nữ người Mỹ, từ các trận bóng chuyền đến các kỳ thi lớn.

"Thiền giúp tôi bình lặng trở lại, và thật thú vị khi làm điều đó cùng mẹ tôi", Falco, con gái của Elaina Cardo, một giáo viên tại Green Island Sangha của Plum Village ở Long Island, New York, cho biết.
 

“Đó là sự giản dị của những lời dạy,” Cardo, người cũng làm việc với chương trình Wake Up Schools của Plum Village, một sáng kiến ​​đưa các hoạt động chánh niệm vào các trường tiểu học thông qua các nhà giáo dục, cho biết. “Không phải là chuyện lúc nào bạn thực hành chánh niệm, mà là thực tập trong mọi việc bạn làm — dù là ăn hay đi bộ.”
 

Jean Aronstein, 76 tuổi, đã tìm thấy những lời dạy về thiền của Hạnh vào thời điểm bắt đầu đại dịch COVID-19. Aronstein cho biết những lời dạy của ông phù hợp với đức tin Do Thái của bà — đặc biệt là “tâm linh, nghi lễ, sự nhất quán và tình yêu thương với toàn thể nhân loại.”
 

Aronstein, một cư dân lâu năm của Upper West Side, cho biết bà mong muốn được nhìn thấy bảng tên đường Thích Nhất Hạnh Way khi bà đi dạo trong khu phố của mình. Một lời dạy mà bà trân trọng nhất trong trái tim mình, bà nói, là: "Không có bùn, sẽ không có hoa sen. Có đau khổ, nhưng có vẻ đẹp, và tất cả chúng ta cần phải gắn bó với nhau, (để) chăm sóc lẫn nhau."

.

NGUỒN:

New York City places street sign honoring influential Buddhist monk, Thích Nhất Hạnh.

https://religionnews.com/2025/04/11/new-york-city-unveils-thich-nhat-hanh-way/

.

Xem thêm:

-- Video dài 4:41 phút:

https://www.youtube.com/watch?v=Ff9_ZQ9QeL4

-- Video ngắn hơn 1 phút:

https://www.youtube.com/shorts/b8H5xJBNDuU

 

 




Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
(WASHINGTON, ngày 20 tháng 7, Reuters) – Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump hôm Chủ Nhật đã dọa sẽ cản trở kế hoạch xây dựng sân vận động bóng bầu dục mới tại thủ đô Washington, D.C., nếu đội bóng NFL địa phương (hiện đang thi đấu với tên Washington Commanders) không lấy lại tên cũ là Redskins.
- Trump từng tổ chức 1 bữa tiệc tưng bừng dành cho "các cô gái trẻ", nơi Jeffrey Epstein "là khách mời duy nhất" - Elon Musk đã chinh phục nhiều quan chức của Trump: không thể giúp Trump trừng phạt Musk - 4 nạn nhân của Epstein nói với NBC: nên phổ biến hồ sơ Epstein để xoa dịu các đạu đớn không chữa lành nổi
- DB Derek Tran yêu cầu Trump đừng cắt ngân sách giáo dục của 6 triệu trẻ em ở California. - California: xin đừng cắt giảm ngân sách 2026 chương trình TRIO đối với hơn 100.000 SVHS nghèo - California: 3 lính cứu hỏa chữa lửa, bị cây đè trúng, bị thương, nhập viện - Thủ tục xin thị thực (visa) vào Mỹ sẽ có phí 250 đô, riêng tờ đơn từ 6 đô lên 24 đô. Sẽ hốt bạc World Cup 2026 và Thế vận 2028.
- Dân biểu Jamie Raskin (Dân chủ) ra nghị quyết được nhiều DB ủng hộ: Trump phải nộp tất cả "hồ sơ Epstein" - Đặc vụ ICE được xem dữ liệu Medicaid chi trả cho bệnh viện, sẽ dò ra những di dân lậu cần bị trục xuất. Nếu bạn khai gian để có Mediciad cũng cơ nguy bị tước quốc tịch và bị trục xuất sang VN hay Phi Châu.
Trong một chính trường phân cực sâu sắc, nơi tiếng nói bất đồng bị chụp mũ và ranh giới giữa quyền lực và tư thù ngày càng mong manh, một điều xem ra đã luật bất thành văn: khi Donald Trump không vừa ý, sẽ có kẻ phải trả giá. Và cái giá đó không bao giờ rẻ. Các tập đoàn, hãng luật và đại học Hoa Kỳ vốn lệ thuộc vào giấy phép, ngân khoản liên bang hay cửa ngõ ra vào chính quyền – bỗng trở thành miếng mồi cho cuộc mặc cả quyền lực của Tổng thống. Có nơi chọn cách cúi đầu cho yên chuyện. Có nơi chống trả tới cùng. Hai phản ứng, hai lối thoát – hoặc dàn xếp để "giữ thể diện" cho Trump, hoặc chấp nhận đòn phản công để giữ thể diện cho chính mình.
Rạng sáng thứ Bảy, tại Rafah, một em bé 12 tuổi – chưa xác định tên – bị bắn chết ngay tại chỗ hôm 12 tháng 7, khi em đang cố len lỏi tiến lên rào sắt để nhận phần lương thực cho gia đình. Cùng hôm đó, hơn ba mươi người khác gục xuống giữa bụi cát và khói đạn, trong lúc chen chúc tại điểm phát thực phẩm của một tổ chức mang tên Gaza Humanitarian Foundation (GHF).Trước đó, tại trại Nuseirat, sáu trẻ em – có em chỉ độ sáu tuổi – trúng pháo kích thiệt mạng khi đang hứng nước vào ca. Trong tay các em không có đá, không có súng… chỉ có chiếc bình nhựa, vài mẩu bánh mì chưa kịp đem về nhà. Giữa cảnh Gaza bị phong toả hoàn toàn, dân chúng đói khát, bệnh tật, kiệt sức… thì chính phủ Hoa Kỳ chọn rót ba mươi triệu Mỹ kim cho GHF – một tổ chức tư nhân, lập ra vội vã, không kinh nghiệm, không kế hoạch, không kiểm toán, không ai giám sát.
Trong một chính trường phân cực sâu sắc, nơi tiếng nói bất đồng bị chụp mũ và ranh giới giữa quyền lực và tư thù ngày càng mong manh, một điều xem ra đã luật bất thành văn: khi Donald Trump không vừa ý, sẽ có kẻ phải trả giá. Và cái giá đó không bao giờ rẻ. Các tập đoàn, hãng luật và đại học Hoa Kỳ vốn lệ thuộc vào giấy phép, ngân khoản liên bang hay cửa ngõ ra vào chính quyền – bỗng trở thành miếng mồi cho cuộc mặc cả quyền lực của Tổng thống. Có nơi chọn cách cúi đầu cho yên chuyện. Có nơi chống trả tới cùng. Hai phản ứng, hai lối thoát – hoặc dàn xếp để "giữ thể diện" cho Trump, hoặc chấp nhận đòn phản công để giữ thể diện cho chính mình.
Ngày 24 tháng 6 năm 2025 — Tòa án Tối cao Hoa Kỳ hiện đã cho phép chính quyền Trump trục xuất người di dân sang một “nước thứ ba”, tức là một quốc gia không phải là quê hương của họ. Tòa án Tối cao đã hủy bỏ phán quyết của một thẩm phán tòa án liên bang ở Boston. Phán quyết này cho rằng những người di dân được lên lịch bị trục xuất sang nước thứ ba cần được trao cho cơ hội giải thích với giới chức rằng họ có lý do chính đáng để tin rằng họ sẽ bị ngược đãi hoặc tra tấn ở quốc gia thứ ba đó.
Trong trái tim của biết bao người di dân, nước Mỹ luôn là một miền đất hứa, nơi mọi ước mơ có thể nảy mầm và được bảo vệ. Niềm tin ấy được xây dựng trên một trụ cột vững chắc: quyền công dân theo nơi sinh, một nguyên tắc được khắc sâu trong Tu chính án thứ 14 của Hiến pháp Hoa Kỳ, khẳng định rằng bất cứ ai sinh ra trên đất Mỹ đều là công dân của quốc gia này.
Do các cuộc biểu tình liên quan đến vấn để lao động vẫn đang tiếp diễn, việc thu gom rác tại Garden Grove vẫn bị trì hoãn. Đặc khu Vệ sinh Garden Grove (Đặc Khu Vệ Sinh) hiện đang cung cấp các điểm thu gom rác trong khu vực. Cư dân và các cơ sở thương mại đang sử dụng dịch vụ từ Sanitary District có thể đến các điểm thu gom rác tạm thời, miễn phí này để vứt bỏ rác
Trang mạng thông tin khoa học www.livescience.com có đưa hai tin ngắn đáng chú ý vào trung tuần Tháng Bảy. Bản tin đầu tiên là về sự dịch chuyển của lưỡng cực trái đất. Đại đa số chúng ta không nhận ra rằng thời gian của một ngày “ngắn” hơn một chút trong thời gian trung tuần tháng 7. Nhưng hành tinh của chúng ta thực sự đã quay nhanh hơn một chút, do sự thay đổi vị trí của Mặt Trăng so với hai cực của Trái Đất.
Chủ nghĩa bài ngoại – quan điểm cho rằng chính phủ cần bảo vệ người Mỹ sinh trong nước trước các mối đe dọa từ di dân – đã tồn tại lâu đời trong lịch sử Hoa Kỳ, theo Daniel Tichenor, Giáo sư Chính trị học tại Đại học Oregon, viết trên trang The Conversation ngày 15 tháng 7, 2025. Hiện nay, chính quyền Trump đang viện dẫn Đạo luật Di trú và Quốc tịch năm 1952 – một đạo luật ra đời trong thời kỳ lo sợ chủ nghĩa cộng sản – để siết chặt quyền của những người không mang quốc tịch Mỹ.
Trong thế giới hiện đại, niềng răng đã trở nên phổ biến như một phần của chăm sóc nha khoa. Tuy nhiên, các nghiên cứu khảo cổ học cho thấy rằng tình trạng răng mọc lệch (malocclusion) ở người tiền sử không phổ biến như hiện nay. Các nhà nghiên cứu đang tìm hiểu nguyên nhân, và một trong những yếu tố được chú ý là chế độ ăn thay đổi theo thời gian, từ thô cứng sang mềm và dễ nhai hơn.
Theo tờ The Economist ngày 7 tháng 7, hơn 100 người đã thiệt mạng trong một trận lụt được xem là tồi tệ nhất tại Hoa Kỳ trong cả thế kỷ qua. Trận mưa như trút nước xảy ra vào rạng sáng ngày 4 tháng 7 đã quét qua quận Kerr ở miền trung Texas. Trong số các nạn nhân có 27 bé gái và nhân viên bị nước lũ cuốn trôi tại một trại hè Thiên Chúa giáo. Dự báo còn có thêm mưa lớn trong những ngày tới. Các bản đồ và biểu đồ khí tượng cho thấy ba yếu tố góp phần biến tai họa này thành thảm sát: 1. địa hình hiểm yếu, 2. lượng mưa kỷ lục, và 3. một hệ thống báo động không hoạt động.
Lời dịch giả: Bài viết "Bi Và Ái" được Ni Trưởng Thích Nữ Diệu Không (1905-1997) viết, in trong Tạp chí Liên Hoa, số 3, ấn hành cuối tháng 8/1955. Tạp chí Liên Hoa thành lập năm 1955, với Thượng toạ Thích Đôn Hậu trú trì chùa Linh Mụ ở Huế làm chủ nhiệm, Thượng toạ Thích Đức Tâm làm chủ bút, và Ni sư Thích Nữ Diệu Không làm quản lý. Trong bài này, Ni sư ký tên tác giả là Thích Diệu Không. Ni trưởng là dịch giả nhiều kinh và luận, cũng là một nhà thơ xuất sắc.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.