Hôm nay,  

Bản cáo trạng của Comey là lời cảnh báo cho các thẩm phán Tòa Tối cao. Trump nợ Comey ghế Tổng Thống 2016 khi Comey hại bà Clinton, và bây giờ trở mặt. Tương lai Trump có thể cũng sẽ trở mặt đối với các Thẩm phán Tối cao

27/09/202521:05:00(Xem: 1485)
blank 

Bản cáo trạng của Comey là lời cảnh báo cho các thẩm phán Tòa Tối cao. Trump nợ Comey ghế Tổng Thống 2016 khi Comey hại bà Clinton, và bây giờ trở mặt. Tương lai Trump có thể cũng sẽ trở mặt đối với các Thẩm phán Tối cao
 

Bài viết sau đây là của Ian Millhiser trên báo VOX ngày Thứ Sáu 26/9/2025 nhan đề "Comey’s indictment is a warning to the Supreme Court justices" (Bản cáo trạng của Comey là lời cảnh báo cho các thẩm phán Tòa án Tối cao). Ian Millhiser là Tiến sĩ Luật, từng là Thư ký cho Thẩm phán Eric L. Clay của Tòa kháng án khu vực 6, trước khi viết sách, xuất bản 2 tác phẩm về luật và trở thành biên tập viên chuyên về Hiến pháp cho VOX.

Khoảng hai thập niên trước, Thẩm phán Tối cao Antonin Scalia đã đi săn vịt với Phó Tổng thống khi đó là Dick Cheney. Chuyến đi này trở thành vấn đề vì Tòa án Tối cao đang xem xét một vụ kiện thách thức một số hành động chính thức của Cheney trong chính quyền Bush, và một bên trong vụ kiện đó đã yêu cầu Scalia từ chối tham gia vì mối quan hệ cá nhân của ông với phó tổng thống.

Theo ý kiến của ông khi từ chối yêu cầu này, Thẩm phán Tối cao Scalia lập luận rằng việc yêu cầu các thẩm phán "rời khỏi các vụ án liên quan đến hành động chính thức của bạn bè họ sẽ hoàn toàn vô hiệu hóa." Nhiều thẩm phán, Scalia giải thích, "đến Tòa án này chính xác vì họ là bạn của Tổng thống đương nhiệm hoặc các quan chức cấp cao khác", và ý kiến của ông đã mô tả một số ví dụ trong quá khứ về mối quan hệ thân thiết giữa các thẩm phán và tổng thống hoặc các thành viên cấp cao khác của nhánh hành pháp.

Bỏ qua câu hỏi liệu lập luận của Scalia chống lại việc từ chối tham gia có thuyết phục hay không, ý kiến của ông là một mô tả chính xác về văn hóa Washington tinh hoa. Số người được bổ nhiệm vào các vị trí cấp cao của tổng thống khá ít, và số đảng viên Cộng hòa đảm nhiệm những vai trò đó còn ít hơn nữa. Làm việc trong chính phủ đồng nghĩa với những cuộc họp bất tận, khi các cơ quan cạnh tranh giải quyết sự khác biệt và các phe phái chính trị cạnh tranh để giành vị trí. Đến khi một người vươn lên nắm giữ những chức vụ cao nhất — một thẩm phán hoặc người đứng đầu một cơ quan — họ có khả năng đã quen thuộc với các đồng nghiệp và bạn bè của mình, với nhiều người trong số họ.

Điều này đưa chúng ta đến quyết định gần đây của Trump trong việc truy tố hình sự cựu Giám đốc FBI James Comey – những cáo buộc yếu đến mức Tổng thống Donald Trump đã phải sa thải một công tố viên Hoa Kỳ và cài đặt một người trung thành để đảm bảo có một bản cáo trạng.

Mặc dù Tổng thống Dân chủ Barack Obama đã bổ nhiệm Comey làm Giám đốc FBI, chủ yếu vì Obama muốn tránh một cuộc chiến xác nhận khó khăn với các Thượng nghị sĩ Cộng hòa, nhưng Comey là người Cộng hòa trong phần lớn sự nghiệp của mình (mặc dù ông đã tuyên bố rời đảng trong nhiệm kỳ đầu tiên của Trump). Ông từng giữ chức Thứ trưởng Tư Pháp, vị trí số 2 tại Bộ Tư pháp, dưới thời Tổng thống Cộng hòa George W. Bush – và điều đó xảy ra sau khi Bush bổ nhiệm ông vào một vị trí danh giá là công tố viên liên bang hàng đầu tại Manhattan.

Trong nhiều công việc chính trị của mình, Comey rất có thể đã làm việc trực tiếp với ít nhất hai thẩm phán đương nhiệm. Nhiệm kỳ của ông với tư cách là Thứ trưởng Tư Pháp trùng lặp với nhiệm kỳ của Thẩm phán Tối cao Neil Gorsuch trong một vai trò cấp cao tại Bộ Tư pháp. Và Comey đã làm việc trong một cuộc điều tra của Thượng viện về vụ bê bối Whitewater những năm 1990s, đồng thời Thẩm phán Tối cao Brett Kavanaugh cũng làm việc trong cuộc điều tra của công tố viên độc lập Ken Starr về cùng vấn đề này.

Trong khi đó, vì những lý do mà Thẩm phán Tối cao Scalia đã trình bày trong ý kiến từ chối tham gia của mình, hầu hết các Thẩm phán Tối cao chắc chắn đều biết Comey. Ông là quan chức cấp cao trong hai chính quyền tổng thống và là một trong những luật sư hàng đầu của Đảng Cộng hòa ở Washington, DC. Comey được sinh ra từ cùng một khuôn mẫu với từng thẩm phán Cộng hòa.

Vì vậy, tôi hy vọng những điểm tương đồng này sẽ được các Thẩm phán Tối cao cân nhắc khi họ xem xét liệu có nên hạn chế những nỗ lực ngày càng tăng của Trump trong việc vũ khí hóa Bộ Tư pháp để chống lại các đối thủ chính trị của ông hay không. Trump không chỉ nhắm vào đảng Dân chủ, và ông cũng không chỉ nhắm vào những người có hoàn cảnh rất khác so với các Thẩm phán Tối cao. Trump hiện đang nhắm mục tiêu vào những người giống hệt các thẩm phán Cộng hòa. Và nếu họ không ngừng hành xử như những kẻ nịnh bợ chính quyền này và thực hiện các bước để kiềm chế Trump ngay bây giờ, thì chính các Thẩm phán Tối cao có thể là người [bị Trump hại] tiếp theo.

Trump gần như chắc chắn nợ nhiệm kỳ tổng thống của mình cho James Comey. Một trong những điều trớ trêu nhất trong việc Trump truy tố Comey là, nếu không có Comey, rất có khả năng Trump đã không trở thành tổng thống ngay từ đầu.


Khi Hillary Clinton trở thành ngoại trưởng vào năm 2009, việc nhà ngoại giao hàng đầu của quốc gia sử dụng tài khoản email cá nhân để giải quyết công việc chính phủ là điều phổ biến; cả hai người tiền nhiệm Cộng hòa của bà Clinton đều làm như vậy, và bà Clinton cũng theo thông lệ tương tự. Một quan chức cấp cao trong Bộ Ngoại giao của Clinton sau đó giải thích rằng bộ trưởng ngoại giao thường cần liên lạc nhanh chóng với các nhà ngoại giao cấp cao khác, và điều này là không thể nếu bà tuân thủ các quy tắc an ninh nghiêm ngặt điều chỉnh các thông tin liên lạc mật giữa các nhân viên chính phủ cấp dưới.

Tuy nhiên, quyết định của bà Clinton sử dụng tài khoản email cá nhân để giải quyết công việc kinh doanh lại trở thành câu chuyện lớn nhất trong chu kỳ bầu cử năm 2016, và mặc dù truyền thông cũng phải chịu trách nhiệm, nhưng James Comey là một trong những nguyên nhân chính.

Sau khi FBI kết luận rằng bà Clinton không nên bị truy tố vì sử dụng tài khoản email cá nhân, Comey, khi đó là giám đốc FBI, vẫn tổ chức một cuộc họp báo để gọi hành động của bà là "cực kỳ bất cẩn". Sau đó, chỉ vài ngày trước cuộc bầu cử năm 2016, ông lại biến email thành câu chuyện lớn nhất trong cả nước bằng cách gửi một bức thư bí ẩn đến Quốc hội, thông báo rằng FBI đang mở lại cuộc điều tra về bà Clinton. (Cuộc điều tra thứ hai đã nhanh chóng kết thúc.)

Những hành động này đã vi phạm các quy trình lâu đời của Bộ Tư pháp. Như cựu Thứ trưởng Tư pháp Jamie Gorelick và Larry Thompson đã viết vào thời điểm đó, Bộ Tư pháp "hoạt động theo các truyền thống lâu đời và được thiết lập vững chắc, hạn chế việc tiết lộ các cuộc điều tra đang diễn ra cho công chúng và thậm chí cả Quốc hội, đặc biệt là theo cách có thể bị coi là ảnh hưởng đến cuộc bầu cử". Comey đã vi phạm các quy tắc chống lại việc "tạo ra những ám chỉ không công bằng mà bên bị cáo không thể phản hồi một cách thích đáng".

Thật vậy, những chuẩn mực này không chỉ là một ý tưởng hay; chúng còn bắt nguồn từ Hiến pháp. Nếu Clinton bị buộc tội, bà đã được xét xử và được hưởng một quy trình chính thức để tìm kiếm sự minh oan. Nhưng khi Comey dùng uy tín của văn phòng mình để bôi nhọ bà, ông đã tước đi quyền được xét xử công bằng của bà. Bà không có cách nào để chính thức bác bỏ những cáo buộc của Comey chống lại bà.

Kết quả cuối cùng là, trong khi bà Clinton giành được gần 3 triệu phiếu bầu trên toàn quốc nhiều hơn Trump, bà lại thua sát nút ở các tiểu bang chủ chốt như Wisconsin, Michigan và Pennsylvania. Cuộc đua quá sít sao đến mức sự can thiệp của Comey chống lại Clinton có khả năng đã làm nghiêng cán cân. Nếu Comey tuân thủ các biện pháp bảo vệ của Bộ Tư pháp chống lại việc bôi nhọ những người chưa bị truy tố và can thiệp vào bầu cử, thì rất có thể Donald Trump ngày nay đã là một nhà phát triển bất động sản hết thời.

Bài học rõ ràng ở đây dành cho các Thẩm phán Tối cao Cộng hòa – và cho bất kỳ ai nghĩ rằng Trump có thể được xoa dịu.
Người ta có thể nghĩ rằng Trump sẽ mãi mãi biết ơn Comey vì đã trao cho ông chức tổng thống, dù ít nhiều. Thay vào đó, Trump mất niềm tin vào Comey sau khi FBI điều tra các mối liên hệ có thể có giữa chiến dịch tranh cử năm 2016 của Trump và chính phủ Nga vào năm 2017, và cuối cùng Trump đã sa thải Comey khỏi vị trí đứng đầu FBI.

Comey đã nằm trong danh sách kẻ thù của Trump kể từ đó. Chỉ mới tuần trước, Trump dường như đã vô tình đăng một chỉ thị cho Bộ trưởng Tư pháp Pam Bondi trên Truth Social, trang mạng xã hội của Trump. Lệnh này hướng dẫn Bondi nhắm mục tiêu vào Comey, Thượng nghị sĩ Adam Schiff (D-CA) và Bộ trưởng Tư pháp tiểu bang New York Letitia James.

Quyết định nhắm vào Comey của Trump cho thấy rõ hơn bao giờ hết rằng ông sẽ quay lưng với những người từng có lợi cho ông ngay khi ông nghĩ rằng họ đã giơ tay chống lại ông. Và ông Trump sẵn sàng sử dụng toàn bộ quyền lực của chính phủ Hoa Kỳ để chống lại những người đã làm ông ấy phật ý.

Tất cả những điều này chỉ là một cách dài dòng để nói rằng có lẽ các Thẩm phán Tối cao đảng Cộng hòa nên suy nghĩ kỹ trước khi tuyên bố vào tháng 7 năm 2024, trong phán quyết về quyền miễn trừ cho Trump của Tòa án, rằng Trump được miễn truy tố ngay cả khi ông ra lệnh cho Bộ Tư pháp nhắm mục tiêu vào ai đó "vì mục đích không đúng đắn". Các Thẩm phán Tối cao đảng Cộng hòa có thể phải chịu trách nhiệm không kém gì Trump trong việc cáo buộc Comey, giống như Comey phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ nhiệm kỳ tổng thống của Trump.

Ít nhất là vào lúc này, Tòa án Tối cao vẫn chưa quá muộn để thay đổi hướng đi. Tòa án hiện đang thụ lý một số vụ án trong đó Trump tìm cách có quyền lực rộng lớn đối với chính sách tài khóa và tiền tệ của Hoa Kỳ. Các Thẩm phán Tối cao đảng Cộng hòa không cần phải trao nó cho ông ta. Họ cũng không cần phải hợp tác khi các vụ truy tố đối thủ chính trị của Trump lên Tòa án Tối cao.

Nhưng, nếu họ chịu hợp tác, họ sẽ không có lý do gì nếu Trump sau này đến tìm họ. Việc truy tố James Comey là một lời cảnh báo. Ngay cả những đảng viên Cộng hòa đã làm những điều phi thường để mang lại lợi ích cho Donald Trump cũng không miễn nhiễm với bản tính đầy thù hận của ông Trump.

Ý kiến bạn đọc
28/09/202509:38:02
Khách
Nếu Tối cao pháp viện không làm theo ý Trump, chắc chắn Trump sẽ tuyên bố "Giải tán Tối cao pháp viện vì bất cứ 1 lý do mơ hồ nào đó". Theo tôi nghĩ, TCPV cũng chẳng còn chọn lựa nào khác là đành chều Trump.

Ngoài ra, bất cứ tiểu bang nào phản đối, Trump sẽ chế tài hoặc đưa quân đội tới đàn áp. Chỉ còn mỗi cách là tìm cách truất phế Trump. Điều này phải cần sự đồng tình của cả hai Đảng, xem ra cũng nhiêu khê, vì Trump đã triệt tiêu những tiếng nói thẳng, thắn trung thực trong Đảng Cộng Hòa.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
- Trump từng tổ chức 1 bữa tiệc tưng bừng dành cho "các cô gái trẻ", nơi Jeffrey Epstein "là khách mời duy nhất" - Elon Musk đã chinh phục nhiều quan chức của Trump: không thể giúp Trump trừng phạt Musk - 4 nạn nhân của Epstein nói với NBC: nên phổ biến hồ sơ Epstein để xoa dịu các đạu đớn không chữa lành nổi
- DB Derek Tran yêu cầu Trump đừng cắt ngân sách giáo dục của 6 triệu trẻ em ở California. - California: xin đừng cắt giảm ngân sách 2026 chương trình TRIO đối với hơn 100.000 SVHS nghèo - California: 3 lính cứu hỏa chữa lửa, bị cây đè trúng, bị thương, nhập viện - Thủ tục xin thị thực (visa) vào Mỹ sẽ có phí 250 đô, riêng tờ đơn từ 6 đô lên 24 đô. Sẽ hốt bạc World Cup 2026 và Thế vận 2028.
- Dân biểu Jamie Raskin (Dân chủ) ra nghị quyết được nhiều DB ủng hộ: Trump phải nộp tất cả "hồ sơ Epstein" - Đặc vụ ICE được xem dữ liệu Medicaid chi trả cho bệnh viện, sẽ dò ra những di dân lậu cần bị trục xuất. Nếu bạn khai gian để có Mediciad cũng cơ nguy bị tước quốc tịch và bị trục xuất sang VN hay Phi Châu.
Trong một chính trường phân cực sâu sắc, nơi tiếng nói bất đồng bị chụp mũ và ranh giới giữa quyền lực và tư thù ngày càng mong manh, một điều xem ra đã luật bất thành văn: khi Donald Trump không vừa ý, sẽ có kẻ phải trả giá. Và cái giá đó không bao giờ rẻ. Các tập đoàn, hãng luật và đại học Hoa Kỳ vốn lệ thuộc vào giấy phép, ngân khoản liên bang hay cửa ngõ ra vào chính quyền – bỗng trở thành miếng mồi cho cuộc mặc cả quyền lực của Tổng thống. Có nơi chọn cách cúi đầu cho yên chuyện. Có nơi chống trả tới cùng. Hai phản ứng, hai lối thoát – hoặc dàn xếp để "giữ thể diện" cho Trump, hoặc chấp nhận đòn phản công để giữ thể diện cho chính mình.
Rạng sáng thứ Bảy, tại Rafah, một em bé 12 tuổi – chưa xác định tên – bị bắn chết ngay tại chỗ hôm 12 tháng 7, khi em đang cố len lỏi tiến lên rào sắt để nhận phần lương thực cho gia đình. Cùng hôm đó, hơn ba mươi người khác gục xuống giữa bụi cát và khói đạn, trong lúc chen chúc tại điểm phát thực phẩm của một tổ chức mang tên Gaza Humanitarian Foundation (GHF).Trước đó, tại trại Nuseirat, sáu trẻ em – có em chỉ độ sáu tuổi – trúng pháo kích thiệt mạng khi đang hứng nước vào ca. Trong tay các em không có đá, không có súng… chỉ có chiếc bình nhựa, vài mẩu bánh mì chưa kịp đem về nhà. Giữa cảnh Gaza bị phong toả hoàn toàn, dân chúng đói khát, bệnh tật, kiệt sức… thì chính phủ Hoa Kỳ chọn rót ba mươi triệu Mỹ kim cho GHF – một tổ chức tư nhân, lập ra vội vã, không kinh nghiệm, không kế hoạch, không kiểm toán, không ai giám sát.
Trong một chính trường phân cực sâu sắc, nơi tiếng nói bất đồng bị chụp mũ và ranh giới giữa quyền lực và tư thù ngày càng mong manh, một điều xem ra đã luật bất thành văn: khi Donald Trump không vừa ý, sẽ có kẻ phải trả giá. Và cái giá đó không bao giờ rẻ. Các tập đoàn, hãng luật và đại học Hoa Kỳ vốn lệ thuộc vào giấy phép, ngân khoản liên bang hay cửa ngõ ra vào chính quyền – bỗng trở thành miếng mồi cho cuộc mặc cả quyền lực của Tổng thống. Có nơi chọn cách cúi đầu cho yên chuyện. Có nơi chống trả tới cùng. Hai phản ứng, hai lối thoát – hoặc dàn xếp để "giữ thể diện" cho Trump, hoặc chấp nhận đòn phản công để giữ thể diện cho chính mình.
Ngày 24 tháng 6 năm 2025 — Tòa án Tối cao Hoa Kỳ hiện đã cho phép chính quyền Trump trục xuất người di dân sang một “nước thứ ba”, tức là một quốc gia không phải là quê hương của họ. Tòa án Tối cao đã hủy bỏ phán quyết của một thẩm phán tòa án liên bang ở Boston. Phán quyết này cho rằng những người di dân được lên lịch bị trục xuất sang nước thứ ba cần được trao cho cơ hội giải thích với giới chức rằng họ có lý do chính đáng để tin rằng họ sẽ bị ngược đãi hoặc tra tấn ở quốc gia thứ ba đó.
Trong trái tim của biết bao người di dân, nước Mỹ luôn là một miền đất hứa, nơi mọi ước mơ có thể nảy mầm và được bảo vệ. Niềm tin ấy được xây dựng trên một trụ cột vững chắc: quyền công dân theo nơi sinh, một nguyên tắc được khắc sâu trong Tu chính án thứ 14 của Hiến pháp Hoa Kỳ, khẳng định rằng bất cứ ai sinh ra trên đất Mỹ đều là công dân của quốc gia này.
Do các cuộc biểu tình liên quan đến vấn để lao động vẫn đang tiếp diễn, việc thu gom rác tại Garden Grove vẫn bị trì hoãn. Đặc khu Vệ sinh Garden Grove (Đặc Khu Vệ Sinh) hiện đang cung cấp các điểm thu gom rác trong khu vực. Cư dân và các cơ sở thương mại đang sử dụng dịch vụ từ Sanitary District có thể đến các điểm thu gom rác tạm thời, miễn phí này để vứt bỏ rác
Trang mạng thông tin khoa học www.livescience.com có đưa hai tin ngắn đáng chú ý vào trung tuần Tháng Bảy. Bản tin đầu tiên là về sự dịch chuyển của lưỡng cực trái đất. Đại đa số chúng ta không nhận ra rằng thời gian của một ngày “ngắn” hơn một chút trong thời gian trung tuần tháng 7. Nhưng hành tinh của chúng ta thực sự đã quay nhanh hơn một chút, do sự thay đổi vị trí của Mặt Trăng so với hai cực của Trái Đất.
Chủ nghĩa bài ngoại – quan điểm cho rằng chính phủ cần bảo vệ người Mỹ sinh trong nước trước các mối đe dọa từ di dân – đã tồn tại lâu đời trong lịch sử Hoa Kỳ, theo Daniel Tichenor, Giáo sư Chính trị học tại Đại học Oregon, viết trên trang The Conversation ngày 15 tháng 7, 2025. Hiện nay, chính quyền Trump đang viện dẫn Đạo luật Di trú và Quốc tịch năm 1952 – một đạo luật ra đời trong thời kỳ lo sợ chủ nghĩa cộng sản – để siết chặt quyền của những người không mang quốc tịch Mỹ.
Trong thế giới hiện đại, niềng răng đã trở nên phổ biến như một phần của chăm sóc nha khoa. Tuy nhiên, các nghiên cứu khảo cổ học cho thấy rằng tình trạng răng mọc lệch (malocclusion) ở người tiền sử không phổ biến như hiện nay. Các nhà nghiên cứu đang tìm hiểu nguyên nhân, và một trong những yếu tố được chú ý là chế độ ăn thay đổi theo thời gian, từ thô cứng sang mềm và dễ nhai hơn.
Theo tờ The Economist ngày 7 tháng 7, hơn 100 người đã thiệt mạng trong một trận lụt được xem là tồi tệ nhất tại Hoa Kỳ trong cả thế kỷ qua. Trận mưa như trút nước xảy ra vào rạng sáng ngày 4 tháng 7 đã quét qua quận Kerr ở miền trung Texas. Trong số các nạn nhân có 27 bé gái và nhân viên bị nước lũ cuốn trôi tại một trại hè Thiên Chúa giáo. Dự báo còn có thêm mưa lớn trong những ngày tới. Các bản đồ và biểu đồ khí tượng cho thấy ba yếu tố góp phần biến tai họa này thành thảm sát: 1. địa hình hiểm yếu, 2. lượng mưa kỷ lục, và 3. một hệ thống báo động không hoạt động.
Lời dịch giả: Bài viết "Bi Và Ái" được Ni Trưởng Thích Nữ Diệu Không (1905-1997) viết, in trong Tạp chí Liên Hoa, số 3, ấn hành cuối tháng 8/1955. Tạp chí Liên Hoa thành lập năm 1955, với Thượng toạ Thích Đôn Hậu trú trì chùa Linh Mụ ở Huế làm chủ nhiệm, Thượng toạ Thích Đức Tâm làm chủ bút, và Ni sư Thích Nữ Diệu Không làm quản lý. Trong bài này, Ni sư ký tên tác giả là Thích Diệu Không. Ni trưởng là dịch giả nhiều kinh và luận, cũng là một nhà thơ xuất sắc.
Sau 10 năm anh Tony Trương ra khỏi tù, anh lập lại sự nghiệp từ đầu cũng rất thành công mau chóng như trước kia. Nhờ anh chịu khó chăm chỉ học nghề sửa chữa điện lạnh trong suốt thời gian ở tù và khi anh ra tù anh đã có đầy đủ chứng chỉ tốt nghiệp và bằng hành nghề máy điện lạnh tại tư gia cũng như cho các cơ sở thương mại. Ít lâu sau anh anh thành lập một hãng Air Repairs Company sửa chữa điện lạnh


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.