Hôm nay,  

Ngươi Vời Ta Đến

8/17/202011:36:00(View: 3489)

 


 Bóng tối dày đặc, quánh laị như bùn lầy, cái thứ bùn lầy sền sệt đang nuốt y vào lòng của nó, càng vùng vẫy thì càng lún sâu. Bóng tối laị như luồng sương đen kịt, tràn vào phổi y, y sặc sụa ho và ngạt thở, y không thể  nào la hét được, hả miệng ra thì luồng sương đen tràn vào ào ạt hơn. Màn đêm như vô số tơ bện chặt y, trông y không khác gì một cái kén, trong cái màn đêm ấy, bất chợt y laị thấy lơ lửng như bay trong không trung, cố mở mắt xem sự thể thế nào thì thấy vô số hình nhân nam nữ loã thể. Những hình nhân chập chờn vây quanh y, chúng vờn quanh và vươn những cái tay dài như sợi tơ quấn lấy thân thể y, laị giống như những xúc tu bám chặt vào thân y. Y giãy giụa quằn quại nhưng không làm sao thoát ra được. Y muốn hét toáng lên nhưng không gian đông đặc trong miệng, không hét được nhưng y nghe rõ mồm một gịong cười đắc ý đầy ma quái:

 - Anh ta không thể thoát khỏi tay bọn ngươi! Anh ta hoàn toàn chịu sự khống chế của bọn ngươi, dù bọn ngươi có làm lơ thì anh ta cũng sẽ qùy dưới chân để mà xin chút khoái lạc, mỗi khi thân xác anh ta lên cơn giày vò vì thèm khát, tâm can nung nấu cháy bỏng. 

 Những hình nhân nam nữ lõa thể lơ lửng trong không gian đen đặc tối om cười rúc rích:

 - Thưa dâm thần chủ, ngài đã khuất phục vô số con người ở thế gian này, xưa nay ngài vẫn luôn luôn thắng thế. Bọn người kia hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của ngài, gã du tử kia cũng không là ngoại lệ, tuy y có ý muốn thoát khỏi sự khống chế của ngài nhưng y không có đủ bản lãnh, cái bản năng thèm khát dục lạc vẫn âm ỉ cháy trong tâm và dày vò thân xác. Gã ấy cố gắng tự phản tỉnh và tìm con đường vượt thoát nhưng mỗi lần gã ta tiến lên một bước thì lại lùi hai bước, vươn lên một nấc thì rơi xuống hai nấc. Gã ta tiết dục để thăng tiến nhưng bản năng khát dục làm cho gã ta thoái lui là vậy, gã ta càng vùng vẫy, tâm tư tranh đấu giữa thanh cao và dục lạc . Gã ta đau khổ nhưng thống khoái chìm vào vũng lầy dục cảm. Bọn em thỉnh thoảng vẫn cho y hưởng tí khoái lạc đủ để y mong muốn thèm khát trong khắc khoải. Bọn em không cho gã ta thoã mãn để mà trói buộc gã trong sự sai xử của ngài.

 Dâm thần cười khùng khục trong cổ họng, giọng hả hê:

 - Các ngươi khá lắm! cứ như thế mà làm, tuyệt đối không cho gã ta được thõa mãn, một khi thoã mãn thì gã ta sẽ không còn phục tùng ta. Nhục cảm, khoái lạc là bửu bối, là tuyệt chiêu của ta, chỉ có ngón tuyệt chiêu này mới trói buộc được loài người, bọn người ngoan ngoãn vâng lời ta, tự nguyện chịu sự sai khiến của ta. Ta không có sức mạnh vô địch như thần hủy diệt, cũng không có quyền năng tuyệt đối của thần chết, nhưng ta có sức mạnh mềm. Ta không hò hét lớn tiếng, cũnh không đe nẹt ai. Ta chỉ cười mỉm nhẹ nhàng nhưng loài người qụy lụy xin chết dưới chân ta. Không có kẻ nào cưỡng nổi sự quyến rũ sai xử của ta, bọn họ nhiều khi còn tự buộc số phận của họ vào ta, thậm chí ta xua đuổi họ cũng chẳng rời, cam chịu đời đời nằm dưới sự điều động của ta. Thế gian này cũng có một số ít, rất ít dám coi thường ta, nhạo báng ta, khi dễ ta… đó là mấy vị sa môn vâng lời ông Cồ Đàm, hành theo chánh pháp của Cồ Đàm. Những vị ấy hoàn toàn tự tại thong dong, ngón nghề điêu luyện cùng bảo bối của ta vô tác dụng. Có đôi khi ta cũng rù quyến được vài vị sa môn phá giới, lừa thầy, phản bạn nhưng chỉ là những kẻ thiểu số không đáng là bao. Bọn ngươi hãy nhớ lấy, đừng có đụng đến những vị sa môn chân chánh, kẻo mà mang hoạ. 

 Những hình nhân nam nữ lõa thể lơ lửng trong bóng đêm đen đặc, chúng chớp loé những đóm lửa xanh, đỏ, tím, vàng… trông đẹp mắt và đầy sức dụ hoặc mai quái. Chúng cất tiếng ca ngọt dịu và những lời âu yếm đầy sức cuốn hút, những âm thanh gợi dục gợi cảm làm cho con người mê đắm, tất nhiên gã du tử kia cũng không là ngoại lệ. Gã ấy còn có phần lậm sâu hơn, vì gã vốn có tính nghệ sĩ, sống phóng khoáng và lụy tình. Những hình nhân trông mướt mát thơm tho, tràn trề gợi cảm. Cả bọn lả lơi làm trò đú đớn với dâm thần, dâm thần ngồi trên giường, chăn gối lụa là êm ái, đang lim dim tận hưởng sự phục dịch, thỉnh thoảng dâm thần laị mân mê và xoay xoay chiếc nhẫn bảo bối  “Dục lạc khoái nhuyễn lực”,  đây là một bửu bối cực kỳ hiệu nghiệm. Dâm thần dùng nó để khiển dụng con người, mỗi khi dâm thần ban ơn cho ai thì y chạm nhẹ chiếc nhẫn vào cổ kẻ ấy, tức thì kẻ đó mê mệt hưởng khoái lạc và phục tùng dâm thần một cách tuyệt đối, những lúc ấy thì bản lĩnh, công phu, danh dự… chỉ là thứ bỏ đi. 

 Y còn đang chòi đạp tìm cách vượt ra khỏi cái màn đêm đặc quánh thì chợt cảm nhận có bàn tay rất đẹp cầm chiếc nhẫn chạm nhẹ vào cổ y, một cơn sóng khoái cảm đê mê xuyên suốt người y. Lập tức y thấy mình trồi hẳn lên trên vũng lầy mà mới phút trước y còn đang chìm xuống, cái làn sóng sung sướng làm cho y quên ngay cái cảm giác đang ngạt thở vì chìm dần trong vũng lầy. Y trở nên sung mãn và tăng động, y đeo bám lưu luyến với những hình nhân lõa thể kia, ra sức mơn trớn, cợt nhã và có vẻ tâm tư thích ý cực độ. Tiếng cười đầy nhục dục khoái lạc của những hình nhân ấy càng làm cho y điên đảo. Y giở hết những ngón nghề chơi có được để làm thõa mãn những hình nhân lõa thể kia và cũng chính làm thõa mãn cho bản thân y. Y như con thiêu thân lao vào ngọn đèn, vừa hưởng lạc vừa khoe cái tôi đang phát huy cực đaị, hòng lấy tiếng là dân chơi điệu nghệ. 

 Còn đang lâng lâng bởi nụ hôn, Y chợt cảm nhận có cú đập và lay mạnh, mở mắt ra thấy trời còn tối đen. Vợ y nằm cạnh bên ngái ngủ càm ràm:

 - Ban ngày cứ vào mấy trang web đen xem phim sắc dục, đêm nằm mơ bậy bạ, ú ớ không thành lời, giãy đạp quờ quạng lung tung.

 Y nằm im, định thần laị, giấc mơ quái dị nhưng chẳng lạ, không phải lần đầu y mơ như thế, đã nhiều lần rồi nhưng mỗi lần mỗi khác, sự việc biến tướng và hình ảnh mạnh mẽ đậm mê đắm hơn.  Y tự nhủ phải dút ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này, những hình ảnh nam nữ loã thể, những âm thanh nhục dục khoái lạc cứ lởn vởn trong tâm trí, thật đúng như lời dâm thần nhắc nhở bọn đàn em trong mơ:”… tuyệt đối không cho gã ta cũng như bọn người được thõa mãn, thỉnh thoảng cho bọn họ hưởng một tí  để cơn nghiện càng sâu hơn, có thế mới giữ được chúng trong vòng cương toả của ta, chịu sự sai khiến của ta. Chúng phải muôn đời là nô lệ cho ta, quyền năng của ta tuy mềm nhưng buộc chúng chặt hơn bất cứ thứ trói buộc nào có ở trên đời…”

 Mắt mở thao láo nhìn vào bóng tối, y chợt rùng mình vì lời dâm thần trong mơ. Vợ y trở mình, mắt nhắm mắt mở, giọng khào khào ngái ngủ:

 - Honey! ngủ không được hả? có phải đang hứng? ngủ đi, mai phải dậy đi làm sớm, cuối tuần thong thả hơn nhé! 

 Y nằm im, không trả lời, tâm trí y đang miên man với sự thiệt hơn, phải trái, chánh tà…Y biết vào mấy trang web đen xem phim ái dục là không tốt, nhưng y chưa thể dứt ra được, gần như mỗi tuần y đều mò vào để xem, tuần nào không xem thì bứt rức khó chịu trong người, cứ y như những kẻ nghiện xì ke mà thiếu thuốc vậy. Xem xong thì laị hối hận, hụt hẫng…” sao mà dơ dáy, bản thiểu quá!”. Y xoá hết những dấu vết còn lưu trên máy cá nhân, khổ nỗi không thể xoá được những lần truy cập trên trang web chủ hay những máy chủ cung cấp dịch vụ. Vì thế nhà mạng biết rõ những thông tin cá nhân, những sở thích truy cập, bọn chúng tung vô số những quảng cáo và phim ảnh về xu hướng mà y thích truy cập. Cũng vì trang web đen mà những virus độc haị xâm nhập làm cho đứng máy, thế là y laị mò mẫn dọn rác, diệt virus và cài đặt laị. Cái vòng lẩn quẩn đã bao lần nhưng vẫn cứ lập đi lập lai. Y đã bao lần tự hứa với bản thân:” Mình sẽ không vào những trang web đen nữa, mất thời gian, máy bị dính virus và tai haị cho tâm ý”. hứa rồi laị phạm, phạm xong laị hứa, cứ như thế không biết đã bao lần. Y thấm thiá lời của dâm thần dạy bọn tay chân thủ hạ. Y thấy mình bị trói buộc và điều khiển bởi dâm thần và lũ đàn em của dâm thần, cả thân và tâm đều bị dâm thần sai xử mà không có cách chi cưỡng laị, thế này thì cũng sẽ sớm trở thành thủ hạ của dâm thần mất thôi! Y nhớ đâu đó trong kinh Pháp Cú có dạy:” Ái tình dục lạc như nước muối, càng uống càng khát” hoặc là: “ Hưởng dục lạc cũng giống như liếm mật trên lưỡi tên dao bén.” Y cũng võ vẽ tập quán thân bất tịnh:” Rõ ràng hàng ngày thân này tiết ra bao nhiêu chất dơ hôi hám, mắt có ghèn, tai có ráy, mũi có cứt mũi, miệng có bợn nhơ, hàng triệu lỗ chân lông tiết mồ hôi, hạ thân tiết ra phẩn niếu…Một ngày không tắm rửa thì hôi hám không ai chịu nổi, từ đó mới biết bên trong bao nhiêu là máu mủ, là cái đãy da hôi thối.” biết vậy nhưng đụng đến cái bề ngoài da thịt quyến rũ, ánh mắt đa tình, giọng cười ngọt lịm, cái xúc chạm êm ái…là lại quên ngay, là laị chẳng nhớ đó chỉ là giả hợp của tứ đaị. Dẫu có đẹp như hoa hậu, thanh lịch như qúy ông nhưng một khi tắt thở thì đố ai dám ôm ấp nữa.  Cái đẹp bề ngoài cũng còn tùy thuộc vào sự nhìn nhận của mỗi loài. Có cái đẹp cà răng căng tai của những thổ dân thì laị xa lạ, mông muội với người thành phố, người hiện đại. Có cái đẹp mềm maị, thuớt tha của phương đông thì laị kkhác với cái đẹp to cao, mạnh mẽ của phương tây…tất cả lệ thuộc ở truyền thống văn hoá, tập quán địa phương mà ra. Nhìn sâu xa hơn thì đó là sự mê mờ của sáu căn, huyễn hoặc của sáu trần, mê lầm của sáu thức thôi! 

 Càng nghĩ y càng thấy tỉnh ra, mai phải đi làm sớm nên y quyết không nghĩ lung tung nữa, dỗ laị giấc ngủ. May là y cũng thuộc loại người dễ ngủ, dù đang trò chuyện hay đang làm việc gì không cần biết, hễ ngả lưng xuống là ngủ ngay, chỉ trừ nhửng lúc tâm tư xáo trộn hay tâm ý xao động mạnh.

 Y chập chờn chìm vào giấc ngủ, dâm thần và những hình nhân nam nữ lõa thể kia laị hiện ra, chúng dở trò mơn trớn, bỡn cợt, vuốt ve dụ khị. Dâm thần nhếch mép cười rất dâm đãng, đầy vẻ khiêu gợi:

 - Ngươi không muốn làm quyến thuộc của ta? Ngươi muốn thoát khỏi vòng tay ta? đừng daị dột như thế! người đời ai mà  không ham muốn khoái lạc do ta ban cho, một mai thoát khỏi tay ta liệu ngươi có sống nổi nếu không có khoái lạc?

 Nói xong y laị cười khanh khách đầy vẻ đắc ý, tự tin. Khoát tay choNhững hình nhân nam nữ loã thể vây quanh y, chúng cười tình và ra sức kích thích các giác quan khoái lạc của y. Trong bọn chúng có đứa thì thầm:

 - Bọn em mang laị khoái lạc và cảm giác thăng hoa cho anh, sao anh laị muốn vượt thoát? những gì bọn em làm cho anh, chìu chuộng anh, muốn anh cũng trở thành quyến thuộc của dâm thần như bọn em. Sao anh không nhập với bọn em? Làm người mà không hưởng nhục cảm thì làm người để làm gì? liệu không có nhục cảm thì con người có tồn tại không?

 Bọn chúng nói đúng, nhục cảm khoái lạc, sự tham ái, sự thèm khát dục vọng… là nguyên nhân của tái sanh, luân hồi bất tận. 

 Bấy giờ dâm thần ghé sát tai y cười dấm dẳng, khiêu khích và thách thức:

 - Nói cho công bằng thì chính ngươi vời ta đến, ngươi tìm đến ta, nghĩ tưởng về ta chứ nào phải ta đến tìm ngươi. Ngươi và loài người quỵ lụy xin khoái lạc ở ta, những hình ảnh nam nữ loã thể kia là do ngươi chiêu cảm lấy, hoàn toàn không phải lỗi của ta. Ta đã đến thì đừng hòng ta bỏ đi dễ dàng! Ta sẽ theo ngươi cho đến sức cùng lực kiệt, ngươi có chết rồi tái sanh ta vẫn không rời ngươi. 

 Dâm thần và lũ hình nhân loã thể còn đang đắc thắng, bất chợt biến mất, không gian tĩnh mịch như chưa từng có mặt  của bọn chúng. Một vị thần mặc giáp trụ, tay cầm kim cang xử xuất hiện:

 - Địa thần! sao ngài laị để cho dâm thần và quyến thuộc của y đến cuộc đất này? nơi này có thờ tôn tượng Như Lai kia mà! Bọn chúng đến làm mất tôn nghiêm, ảnh hưởng đến phong khí của con người nơi đây! 

 Thì ra là thần hộ pháp, địa thần bước ra, dáng vẻ phốp pháp tốt tướng:

 - Ngài không biết đấy thôi, địa thần tôi đã cho canh gác cẩn mật, vả laị cuộc đất này đã được kiết giới và hộ giới bởi chính ngài, một khi đã kiết giới thì không một ai có thể xâm nhập được, cho dù qủy mị võng lượng…Sở dĩ dâm thần và quyến thuộc của y đến được là vì cậu chủ rước bọn họ đến đấy! chính cậu chủ đưa cho bọn họ mật khẩu, mật ngữ nên bọn họ đi qua được kiết giới, nếu không có mật khẩu của cậu chủ thì bọn họ có ba đầu sáu tay cũng không vào được. Cậu chủ và bọn họ có giao tình với nhau, cậu ta bị bọn họ rù quến, quyến dụ bằng dục lạc đã lâu, giờ cậu chủ bị ràng buộc chịu sự sai xử của bọn họ. Cậu chủ vô tình  thành quyến thuộc với bọn họ, cậu chủ phải tự tỉnh ra, tự cứu lấy mình. Tôi với ngài chỉ hộ vệ vòng ngoài, không thể xen vào tâm của cậu chủ để đánh thức, cũng không thể lôi cậu ấy trở laị con đường sáng, con đường tỉnh thức. Cậu ấy phải thoát ra và tự đi bằng đôi chân của mình. 

 Y thật sự phân vân, tiến thoái lưỡng nan giữa hai con đường. Sức hút của dâm thần và lũ hình nhân loã thể vẫn mạnh mẽ và hấp dẫn nhưng sự tỉnh thức cũng thôi thúc quyết liệt không kém, Sự thanh cao thăng hoa trên con đường sáng là lý tưởng của bao người bao đời nay, rất chân chánh và thánh thiện. Y còn ngơ ngác đứng giữa con đường, chưa biết tiến thoái làm sao thì tiếng chuông báo thức reo một hồi dài. Vợ y gọi:

 - Dậy đi làm anh ơi! trời gần sáng rồi.


TIỂU LỤC THẦN PHONG

Ất Lăng thành, 08/2020

 

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Căn phòng này / chiếc bàn này / nơi chúng ta đã từng ngồi / nâng ly / chúc mừng một bức tranh vừa hoàn tất / chúc mừng một cuốn sách vừa in xong / chào mừng một người bạn từ phương xa đến...
Tôi xin kể bạn nghe câu chuyện về hai ngôi làng, một của người Bahnar và làng kia của người J’rai trên vùng cao nguyên Trung phần Việt Nam, bây giờ được nhập chung là tỉnh Gia Lai-Kontum. Nói rõ hơn một chút, Làng Hồ, ngôn ngữ Bahnar là Kontum; Làng Đuôi, tiếng J’rai là Pleiku...
Làm người Huế là đã mang một cái “nghiệp” tha hương. Vì đất thì chật mà lòng người thì rộng lớn nên không giữ được những bước chân ôm mộng viễn xứ sông hồ. Huế kỳ cục, ở thì không thấy thương mà đi xa rồi mới quay quắt nhớ. Nhớ đất, nhớ quê có khi di lụy cả một đời…
Nhà Trần đã khởi nghiệp với năm vị vua liên tiếp đều là những bậc anh hùng. Mặt ngoài các ngài đã lập được những chiến công hiển hách, đẩy lùi được mấy cuộc xâm lăng của lũ cường khấu phương Bắc. Mặt trong các ngài lại giỏi việc văn trị, cố gắng lo cho muôn dân được sống trong cảnh no ấm, yên vui. Thời kỳ vinh quang, thịnh vượng đó đã kéo dài gần một trăm năm...
Cầu Hội có dáng “hình thang” thật đơn giản, cao và thông thoáng. Chỉ là chiếc cầu gỗ mảnh khảnh nên nó lại phù hợp, hài hòa với sự êm đềm lắng đọng của cảnh vật chung quanh. Vì cầu Hội cao và thông thoáng nên thuyền qua lại ngược xuôi dưới gầm cầu được dễ dàng. Dưới gầm cầu, bóng núi và mây vẫn lung linh, trôi chảy theo dòng suối mà không bị vướng mắt, hay bị cắt ngang hoặc che lấp...
Tim, mối tình đầu của Lily vừa chia tay, anh ta đã có người yêu khác. Lily đang thất tình đang đau khổ. Tim làm việc ngành tài chính ngân hàng, chàng trai có công việc tốt, đẹp trai, lịch sự đỏm dáng, luôn khéo ăn nói làm vừa lòng mọi người...
Như Ý đã trên bốn mươi, nhan sắc trung bình hay hơn trung bình một tí. Khuôn mặt trái soan, mái tóc dài, cao trên thước sáu đã níu lại được cái dáng đi hấp tấp, nhanh lẹ của cô.
Ở đất Sài Gòn, vào những đêm giao thừa xa xưa hầu như gia đình nào cũng bỏ lệ nhắc bọn trẻ đi ngủ sớm. Ở nhà tôi, trong khi mấy đứa em được tha hồ xem chương trình ti-vi đặc biệt chủ đề mừng năm mới, tôi được phụ mẹ tôi chuẩn bị mâm cúng đón giao thừa đúng 12 giờ khuya. Rồi khi mẹ tôi cùng mấy bà hàng xóm đi Lăng Ông Bà Chiểu, tôi cũng được tháp tùng.
Từ tờ mờ sáng, chúng tôi đã chuẩn bị xong và sẵn sàng cho cuộc đi chơi hôm nay. Mỗi người trong chúng tôi đều đeo trên vai một chiếc ba-lô nhỏ, trong đựng vài bộ quần áo đủ để thay đổi đôi ngày. Chúng tôi không quên sắp thêm chút ít thức ăn dọc đường, thêm vài ba chai “nước suối” nhỏ và ít trái cây trước khi ra khỏi nhà...
LTG: Viết chưa xong bài viết hàng tuần đã nhận tin nhà thơ Phan Xuân Sinh vừa qua đời ở Houston do bệnh tim mạch ngày 28 tháng 02 năm 2024. Thêm một người anh xứ Quảng ra đi. Cha sanh mẹ đẻ anh nguyên vẹn, nhưng chiến tranh đã lấy mất của anh một bên chân khi anh làm sĩ quan Thám báo bên bờ sông Thạch Hãn năm 1972. Anh không oán hận gì vì từ trong khói súng mịt mù của mùa hè đỏ lửa anh đã từng viết cho người lính Bắc phương, “Nếu có thể ta gầy thêm cuộc nhậu/ bày làm chi trò chơi xương máu/ để đôi bên thêm mầm mống hận thù/ ta chán lắm rồi ba chuyện ruồi bu/ chỉ có bạn, có ta là người thua cuộc…” Bây chừ thì anh đã có thể đi uống rượu thoải mái với những người anh em bên kia chiến tuyến cho thoả lòng anh không thích hận thù, tâm anh chỉ thấy anh em một nhà chém giết lẫn nhau làm đau lòng cha ông dựng nước… Chúc anh lên đường khoẻ nhẹ tâm linh sau cuộc đời nhiều uẩn khúc, thiệt thòi với chiến tranh và hoà bình trên quê hương chúng ta.
Khoảng chín giờ tối, tôi lặng lẽ rời trường đi về hướng giếng Cây Trâm như lời hướng dẫn. Đèn đường lưa thưa, nên đoạn đường tối lờ mờ không nhìn rõ mặt người. Đêm như lặng lẽ bắt đầu với vài cơn gió hanh hanh mùi rạ khô dọc ven đường...
Từ sáng sớm tinh mơ, chúng tôi đã thức dậy để chuẩn bị cho chuyến đi chơi chùa Hương hôm nay. Nhìn Thi, ở cái tuổi lăm, mười sáu trăng tròn tôi không thể không nhớ tới bài thơ “Chùa Hương”...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.