Hôm nay,  

Sóng

21/06/202221:20:00(Xem: 3333)

Truyện ngắn

song

Tiếng cánh cửa mở ra và đóng sập lại ngay lập tức. Dư chấn lan sang phòng nàng. Sàn nhà rung lên nhè nhẹ. Những bước chân như chạy, lao xuống cầu thang. Hẳn là bước chân của một chàng trai hãy còn rất trẻ. Nhanh. Mạnh.

 

Nàng chợt nhớ cảm giác hơi chao người thoáng qua vài giây trong cơn động đất tối qua, 5.5 độ Richter, tâm ở thành phố Red Lane, cách chỗ nàng chừng năm mươi lăm phút lái xe. Lúc bấy giờ nàng đang nàng say sưa ngắm trăng. Trăng tròn trịa, to vành vạnh và sáng lạ lùng. Ai đó bảo nếu những lúc ấy vào rừng sẽ nghe được tiếng chó sói hú gọi bầy. Lúc bấy giờ nàng không hề biết đó là động đất. Mãi tới sáng nay, tình cờ mở tờ báo mạng nàng mới hay.

 

Nàng hình dung: Đó là anh chàng sinh viên Châu Âu, giày sport, quần jean, áo jacket. Màu tóc thì có thể vàng, đen, nâu; có thể cắt ngắn, cạo trọc lóc hoặc để dài ngang vai, xõa ra hay cột túm lại sau gáy.

 

Cánh cửa ấy đối diện cánh cửa phòng nàng, đều là cửa ra vào. Cùng màu xanh sẫm. Cùng chụm vào đầu cầu thang. Cùng bắt đầu bằng số 23 (hàng trăm và hàng chục), chỉ khác nhau ở hàng đơn vị. Những con số cùng sơn màu trắng. Dưới chân cầu thang, hai cánh cửa khác, cũng giống in vậy.

 

Và như thế bốn cánh cửa cùng hướng về một cầu thang. Chân cầu thang mở ra khoảng sân rộng có thảm cỏ tươi mát luôn được cắt xén ngay ngắn và nhiều loại hoa khoe sắc rực rỡ quanh năm. Cầu thang gồm mười bốn bậc, mỗi bậc cao chừng hai tấc, chiều ngang độ một mét. Hai bên là bức tường màu kem. Trần nhà thấp, gắn hai ngọn đèn ở trên và dưới cầu thang, tự động tắt sáng.

Những buổi sớm nàng đi xuống, thỉnh thoảng gặp ông Mỹ trắng đúng hút thuốc ngoài hành lang trước căn hộ ở chân cầu thang phía bên phải. “Hi! How are you?” “I’m great. Thank you. How about you?”… Đôi khi nàng thấy ông tóc đen da vàng, người Philippines thì phải, đang chăm sóc mấy chậu lan nở hoa trắng muốt và hồng thắm, đẹp tuyệt vời trước hiên căn hộ bên trái chân cầu thang.

 

Đã hai tuần rồi, nàng chỉ ru rú trong nhà. Lên mạng kiếm việc. Trường vừa nghỉ hè và nàng cũng vừa bị mất việc. Tiệm bán food to go, nơi nàng làm đã phải đóng cửa vì lỗ nặng. Trưa nay nàng bị đánh thức bởi lũ sẻ nâu ngoài cửa sổ. Bầy chim chừng vài ba chục con, liên tục ríu rít chuyền cành. Chúng vui vẻ, vô tư, trông hạnh phúc biết bao!

 

Ồ! Có tiếng chân! Tiếng chân đã trở nên quen thuộc, đang lên cầu thang. Nàng muốn hé cánh cửa. Chỉ tò mò chút thôi, nhưng không thể vì ngại quá! Tiếng mở cửa. Tiếng đóng cửa. Sập. Dư chấn lan sang chỗ nàng ngồi. Rung nhẹ. Xong.

 

Mấy bữa nay trời nóng hầm hập bởi đợt gió Santa Ana. Gió thì khô khốc, thổi rất mạnh. Hồi nàng mới sang đây, mỗi lần có đợt gió nầy, mũi nàng bị ngứa và chảy máu, cổ họng khô rát.

Bên ô cửa sổ có khung lưới đã đóng chết vào tường và khung kính hé ra một chút, nàng ngồi thu mình, lọt thỏm trong ciếc ghế xếp, rầu rĩ, tư lự, lơ đãng nhìn xuống chỗ ngã tư liên tục ngược xuôi những dòng xe, lòng tự hỏi không biết mình đang muốn gì.

 

Ngoài kia, trên bầu trời cao rộng trong veo, xanh ngan ngát, mênh mang nắng và hun hút gió, những cánh chim lấp lóa trắng bạc, bỗng chao nghiêng. Vài chú chim bị dạt khỏi bầy đang gắng sức bay cụm lại. Xa xa, những thân cọ mảnh khảnh cao vút với chóp lá trên ngọn, đang cong mình, oằn về một hướng. Chỗ tòa cao ốc, hàng thông cùng lùa ngang theo hướng gió, reo vi vu.

Gió bỗng thổi mạnh hơn. Lá rụng lả tả. Lũ chim hốt hoảng, xao xác, ríu ran gọi nhau. Gió đuổi bọn lá khô chen lấn nhau chạy lăng quăng trên đường rồi tụ lại từng vạt. Sáng mai vài người Mễ, với cái máy thổi lá to đùng trên lưng, sẽ gom đám lá khô kia mang đi.

 

Lề đường dưới ban công phòng nàng (ban công thấp tè), một chiếc Camry màu mận chín vừa dừng lại. Cửa mở, người thanh niên tóc đen, kiếng cận, nét mặt có vẻ dân Hàn Quốc, mở cửa bước ra, băng qua đường rồi khuất dạng sau bức tường của căn nhà trồng nhiều hoa hồng và vuông cỏ xanh mượt.

 

Một chiếc Lexus trắng trờ tới, đậu sau chiếc xe vừa rồi. Cánh cửa bên trái mở, chàng trai cao lớn, da trắng, tóc vàng mắt xanh, vòng qua bên phải mở cửa cho bạn gái, cũng mắt xanh tóc vàng. Cả hai đi cạnh nhau vài bước, bỗng dừng lại ôm hôn nhau đắm đuối. Một cặp vợ chồng trẻ đẩy chiếc xe nôi ngang qua họ. Em bé chừng vài tuổi, đôi má đỏ hồng, cười toe toét, vung vẩy đôi tay bụ bẫm.

 

Tiếng cánh cửa mở! Nàng lắng tai… Chờ đợi những bước chân đã trở nên quen thuộc. Ồ! Tiếng chân của hai người? Bước chân lạ xen với bước chân quen? Tiếng chân lạ hình như cũng giày sport nhưng có vẻ nhẹ nhàng hơn? Giọng nói tiếng cười của nam lẫn nữ. Nàng còn đang ngạc nhiên thì âm thanh kia đã mất hút.

 

Và kìa! Đôi trai gái tóc nâu da trắng, trang phục thể thao trắng, từ cánh cổng của apartment nàng ở, chạy bộ ra phía ngã tư. Song song nhau. Họ làm thành một cặp xinh xắn, khỏe mạnh, tràn trề tình yêu và sức sống.

 

Nàng bỗng thèm, thèm đến cháy lòng, tiếng chuông cửa hoặc tiếng gõ cửa. Bỗng nhớ ánh mắt Thuận buồn rầu nhìn nàng hôm ở phi trường. Bỗng nhớ những lúc Thuận bên cạnh nàng, nàng tựa đầu lên bờ vai Thuận vững chãi, nàng choàng tay qua cổ Thuận ngai ngái mùi mồ hôi nồng nàn. Bỗng nhớ vòng tay Thuận siết quanh lưng nàng, nhớ bàn tay Thuận dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng dài mượt. Nhớ cảm giác nàng và Thuận ôm chặt lấy nhau…

 

***

 

Hai cánh cửa vẫn đứng đối diện nhau. Vẫn đóng kín.

 

Hai cánh cửa màu xanh sẫm thinh lặng nhìn nhau.

 

Những con số màu trắng thinh lặng nhìn nhau.

 

Chỉ có âm thanh tiếng xe vọng đến từ các đường local và trên freeway gần đó. Tiếng vọng sao nghe quen quen? Hình như là… sóng? Sóng? Phải, đúng là tiếng sóng biển xa khơi rì rầm vang vọng! Tiếng sóng biển nơi chốn quê nhà!

 

Sóng! Xa lắc…

 

Nàng bỗng đưa hai bàn tay ôm mặt, thổn thức: “Mẹ ơi!”

 

Và chợt cảm nhận rất rõ những hạt cát vàng ươm mịn màng vừa lọt qua mấy kẽ ngón tay.

 

Trương Thị Kim Chi

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Người họa sĩ này không chỉ có tài năng mà còn có lòng. Mỗi một lần, Guy bán được một họa phẩm của mình với giá khá cao từ các cuộc triển lãm hội họa ở New York, anh đều trích ra một số tiền mua lại các họa phẩm của những họa sĩ không nổi tiếng đang vất vả kiếm sống.
Tình cờ thấy một tấm hình xưa trên Facebook của anh bạn, tuổi thơ đầy kỷ niệm của tôi bỗng hiện về, hiền hòa trong trẻo trong môi trường sống lành mạnh của Sài Gòn những năm 50-60.
Xuống xe tắc-xi đi thêm mấy bước, rời con đường nhựa, ông quẹo trái. Con đường vào khu nhà Thuỷ Tạ hơi nghiêng, lát đá hơi gồ ghề, ông cẩn thận đi chầm chậm từng bước một. Chân yếu, đi đến những nơi lạ, ông thường mang theo cây gậy. Lần này ông quên.
Mỗi năm cứ vào ngày Thứ Năm trong tuần lễ thứ 4 của tháng 11, toàn dân Hoa Kỳ mừng Lễ Tạ Ơn Thượng Đế, đã ban ơn phước lành cho chúng ta có một đời sống ấm no, tự do, dân chủ, hạnh phúc như hiện nay và đồng thời đây cũng là một dịp có ý nghĩa cao đẹp nhất, cho những thân nhân trong gia đình, họ hàng, bạn bè bà con lối xóm, từ những nơi xa xôi hàng ngàn dặm, hôm nay quay trở về lại thăm nơi xưa chốn cũ, để họp mặt chung vui bên nhau
Trong khi nhích dần theo toán quân nhân nơi cửa hông của chiếc phi cơ C-130, Sinh nhìn bâng quơ. Thấy những áng mây chờn vờn trên đồi núi chập chùng, Sinh mơ tưởng đến khuôn mặt xinh đẹp của Quyên-Di. Sinh nhớ lại những ngày chàng chờ Quyên-Di trước cổng đại học Huế.
Như một lời cảm ơn đến những "nhân viên làm việc ở tuyến đầu chống dịch", công ty bán lẻ cà phê lớn nhất thế giới Starbucks sẽ cung cấp cà phê miễn phí suốt tháng 12 cho họ. Không chỉ có các bác sĩ, y tá, mà ngay cả các dược sĩ, các nhân viên chữa lửa, nhân viên an ninh, nhân viên vệ sinh ở bệnh viện.... sẽ được tặng miễn phí một ly cà phê nóng, hoặc lạnh, loại nhỏ mỗi lần họ đến bất cứ tiệm Starbucks nào trên toàn nước Mỹ.
Mùa thu ở Quận Cam nắng. Nắng như nung. Thằng bé con hỏi, “Mẹ ơi, đã tháng mười mà sao còn nóng quá?” Cháy rừng triền miên. Thời tiết bấp bênh. Út Út mới năm tuổi mà tối không chịu ngủ. Nó thủ thỉ, “Mẹ ơi, trốt lửa có tràn về thành phố của mình không? Con không ngủ, vì con sợ lửa về.”
Vì đại dịch vẫn đang hoành hành, dù còn trẻ, nhưng là một người mẹ đơn thân, Gabriela không có lựa chọn nào khác hơn là bồng những đứa trẻ đi xin tiền hàng ngày trên đường phố. Cô chỉ kiếm đủ tiền để mấy mẹ con sống lây lất qua ngày chờ đại dịch qua đi.
Sơn cung hoang tàn và đổ nát, bùn đất ngập ngụa khắp nơi, mái sập tường xiêu, bao nhiêu đồ đạc bị chôn vùi hoặc cuốn theo dòng nước dữ. Sơn Tinh mặt mày buồn thảm nhìn ngọn núi sạt một mảng lớn, rừng cây trơ trụi lởm chởm những gốc cụt, ánh mắt đăm chiêu chẳng nói nên lời.
Vừa mở cửa, thấy bà Hoa, Heather cười: -Hi, “ba Noi”! -Hi, Heather! Happy Thanksgiving! -Cảm ơn “ba Noi”. Happy Thanksgiving to you too! Thấy bà Hoa bước vào, mọi tiếng động của nhóm người trẻ nơi phòng khách đột ngột ngưng. “Ba Noi” vẫy tay về phía nhóm người trẻ, chúc: -Happy Thankgiving đến mọi người.
Là một trong số những cựu chiến binh Mỹ từ thế chiến thứ II (1939-1945) còn sống sót, cụ ông John Atwell sống một mình ở thành phố Sunnyvale ở miền Bắc California. Thỉnh thoảng, con gái của cụ (Julie, cũng là một người cao niên) ghé thăm cha. Đại dịch làm đời sống của cụ trở nên khó khăn hơn về tinh thần vì không còn ai đến đến thăm cụ thường xuyên như trước.
Bác sĩ Allison Arwady không cần che dấu sự bất bình của bà khi có rất nhiều Chicagoans không chịu đeo khẩu trang và giữ khoảng cách xã hội khi giao tiếp. Bà cho biết thành phố lớn thứ tư của nước Mỹ sẽ thấy rất nhiều người chết vì COVID-19 trong vài tuần tới nếu con số nhiễm bệnh không hạ xuống.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.