Lạy Mưa

10/01/202010:41:00(Xem: 4773)

Trinh Thanh Thuy


Lạy Trời, lạy Phật, lạy Chúa, lạy Thần

lạy tất cả các đấng thiêng liêng tối cao

biến tất cả nước mắt con người

đang nhỏ xuống

khóc cho bão lửa đang ngập trời nước Úc

thành những giọt mưa yêu thương 

chan hoà mắt môi Mẹ Đất


Nói sao cho vừa, kể sao cho xiết

trong cơn thịnh nộ 

lửa dữ đã thiêu sống bao sinh linh

gã tử thần no căng bụng mùa gặt hái

xoá sổ triệu kiếp sống muôn loài

con nai tơ chạy cuồng, đâm vào cây chết cứng

tuốt ngọn cây, lẩy bẩy run, một chú Koala 

trèo càng cao, lửa càng nhanh lưỡi liếm

Lửa ! Lửa ! Lửa !

khắp nơi, biết chạy về đâu

chỉ biết ôm nhau tức tưởi chết

trong màu khói hoàng hôn

người cứu vật

vật cứu vật

Người lính cứu hoả mệt nhoài trên khuôn mặt nhọ

tự hỏi trận chiến  này

có chăng hồi kết thúc?


Lạy ! Lạy ! Lạy!

biết lạy ai đây?

dù đã lạy con người

ngưng làm thủng tầng Ozone

nguyên nhân gây cái nóng địa cầu

biết trách ai đây?

khi con người quá thông minh

đến nỗi tự giết mình

Mẹ Đất vẫn bao dung và tha thứ

sau đám cháy 

một mầm non vừa mọc từ thân cây sắp chết

sự sống lại tái sinh

tựa thưở hồng hoang


Trịnh Thanh Thủy








Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
những bài thơ buồn / những bài thơ vui / chia nhau trang giấy / chữ nghĩa đong đầy / câu văn ái ngại / đọc lên thấy buồn / đọc lên thấy vui ...
"Có phải cả cuộc đời mình/ là một bữa Điểm Tâm/ Chiếc giường đó/ gỗ trầm hương nào đóng..." Một bài thơ cảm khái về kiếp nhân sinh của nhà thơ Trần Mộng Tú. Mời đọc.
anh sẽ ở bên em khi triệu triệu cây súng giơ lên và điên loạn / nhắm vào trẻ con đang ngủ trong nhà cha mẹ chúng / nhắm vào người hàng xóm không chịu cắt tỉa cây / nhắm vào người lái xe qua mặt
Ngoài hiên sương muối không gian đẫm Giò lan thấp thoáng đã đâm chồi Còn hai tuần nữa là đúng Tết Chẳng biết hoa nở có đúng thời?
đứa ngủ mở mắt sẵn sàng bắt trộm / đứa ngủ há mồm chuẩn bị đớp ruồi / lũ thao thức hả hê ê a không ngưng nghỉ ̶ ̶ ̶
Có ai buồn bã như người đói ăn cơm nguội, khi gần no phát giác cơm thiu. Chán hơn nữa nếu lấy vợ, gần sinh con, mới biết con của người khác. Cảm giác hôm nay như vậy. Không biết ngày mai ra sao?
vén mây tìm thơ lạc / treo mảnh tình lên cây / con chim nâu đến rỉa / thoáng chút buồn bụi bay /
Một bài thơ đầu năm của nhà văn Phạm Quốc Bảo.